Chỉ hai phút sau khi Lâm Tuấn cúp máy, một người đàn ông lớn tuổi với mái
tóc bạc trắng mặc áo blu trắng bước ra khỏi phòng họp với vẻ mặt đầy lo
lắng, ông đứng ở cửa phòng họp rồi nhìn các bác sĩ đang vây quanh
khắp. Ngay khi nhìn thấy ông cụ, các bác sĩ vây quanh cửa phòng họp liền lần lượt chào hỏi ông. "Chào viện trưởng!" "Chào viện trưởng!" Trong tiếng chào hỏi dồn dập, ông lão cũng lơ đễnh gật đầu, vẫy tay chào lại các bác sĩ. "Chào mọi người”. Nói xong, ông lão lần nữa đưa mắt tìm kiếm xung quanh đám người.
Mặc dù mấy ngày nay Lâm Tuấn và viện trưởng Bệnh viện Nhân Dân số một Yến
Kinh vẫn thường xuyên liên lạc với nhau nhờ sự giúp đỡ của chủ tịch
thành phố, nhưng hai người vẫn chưa được gặp mặt nhau, vậy nên khi ông
lão bước ra, Lâm Tuấn nhất thời không biết ông lão này có phải là viện
trưởng của bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh hay không. Sau đó, từ cách các bác sĩ xung quanh xưng hô với ông và việc ông đang muốn tìm ai đó, Lâm Tuấn lúc này mới có thể xác nhận ông lão chính là viện
trưởng của bệnh viện Nhân Dân số một Yến Kinh, vậy nên anh liền tiến đến chỗ ông. Lâm Tuấn đột nhiên từ trong đám người đi ra, trông vô cùng thu hút, viện
trưởng lập tức đưa mắt nhìn chằm chằm về phía đám bác sĩ mặc áo blu
trắng ngay chỗ Lâm Tuấn. "Cậu là. . ." Viện trưởng nhìn người thanh niên đang từ từ đi về phía mình lúc này, trên mặt hiện rõ vẻ không tin. Lâm Tuấn khẽ cười, sau đó nói với viện trưởng: "Viện trưởng, chính là tôi”.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!