Đương nhiên Lâm Tuấn không thể từ chối yêu cầu của chủ tịch thành phố được,
mặc dù bây giờ anh đang có y thuật siêu phàm, có thể giúp nhà họ Đường
nâng cao địa vị, nhưng thật ra anh vẫn chỉ là một tên bị bỏ mặc ở Yến
Kinh mà thôi, nếu như không phải do may mắn nên mới được chủ tịch thành
phố coi trọng, vậy thì làm sao khiến cho người nhà họ Đường nhìn anh
bằng con mắt khác được. Vậy nên. . . . . . Vì đây là việc của chủ tịch thành phố, cho dù Lâm Tuấn có không muốn thì cũng phải làm giúp. "Chủ tịch thành phố, ông khách sáo quá, nếu tên nhóc như tôi
có thể giúp được ông thì nhất quyết sẽ không bao giờ từ chối, chỉ sợ...
khả năng của tôi có hạn, không có cách nào giúp chữa khỏi bệnh cho bạn
của ông được....." Giúp thì được, nhưng Lâm Tuấn không dám nói trước điều gì. Không phải bản thân không đủ tự tin vào y thuật của mình, mà
là trên đời này có rất nhiều căn bệnh quái gở, có quỷ mới biết người bạn kia của chủ tịch thành phố mắc phải căn bệnh kỳ lạ gì, nên trước khi
xem bệnh thì Lâm Tuấn cũng không dám nói nhiều. Đương nhiên chủ tịch thành phố cũng đã hiểu rõ, cho nên ngay
khi nghe Lâm Tuấn nói xong liền cười phá lên, sau đó vỗ vai anh. "Cố hết sức là được, có thể giúp bạn của tôi khỏi bệnh đương
nhiên là tốt nhất, chữa không khỏi cũng chẳng sao, bao năm qua chúng tôi đã đi khám không biết bao nhiêu vị bác sĩ rồi, đến giờ vẫn chưa khỏi
bệnh, vậy nên cậu đừng thấy áp lực làm gì, hãy cố gắng hết sức là được". "Vậy... tôi sẽ đi cùng ông chuyến này nhé”. "Ha ha ha, tốt lắm, người trẻ tuổi nên cố gắng thử nhiều hơn, à này, Tiểu Lâm cậu đừng gọi tôi là chủ tịch thành phố gì gì nữa, nếu
không chê thì cứ gọi tôi một tiếng chú Dương là được”.
"Cung kính chi bằng tuân mệnh, cứ theo ý chú Dương đi một chuyến là được ạ”. Chê à? Lâm Tuấn đâu dám khinh thường nhân vật máu mặt như vị chủ
tịch thành phố thành phố Yến Kinh này, còn về vấn đề xưng hô này, nếu
như anh từ chối thì thật bất kính quá. Chủ tịch thành phố đương nhiên cũng là một người kiên định,
sau khi nghe Lâm Tuấn đồng ý giúp đỡ liền muốn đưa anh rời khỏi nhà họ
Đường. Nhưng trước khi rời đi, Lâm Tuấn bước tới trước mặt Đường
Tịnh Nghi, sau đó vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô. Tiếp đó, Lâm Tuấn tỏ vẻ gian manh nói với Đường Tịnh Nghi: "Cưng à, đợi khi nào anh về sẽ xử em sau nhé”. Đường Tịnh Nghi định đánh trả, nhưng đang trước mặt chủ tịch
thành phố thế này, đương nhiên cô sẽ không dám công kích Lâm Tuấn, chỉ
có thể để cho anh ôm lấy mình mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!