Nếu nói đời trước La Phi ghét ai nhất, Tịch Yến Thanh xếp số hai thì không ai số một.
Thứ nhất, hắn là tình địch của y, ngày nào hắn cũng gắn bó "như keo như sơn" với nam thần trong lòng y! Tiếp theo, hắn là khắc tinh của y, cuối cùng, hắn tựa như âm hồn bất tán bám theo y đến tận nơi này!
A a a a a a!!!
La Phi cảm giác có người đang ấn huyệt nhân trung cho y, y bật người ngồi dậy, rú lên như kẻ tâm thần: "Con không gả đâu!!!"
Toàn bộ người có mặt trong phòng đều đang nhìn y, bao gồm cả Tịch Yến Thanh.
La Phi cũng dần nhận ra hành vi của mình không được bình thường. Nhưng y vẫn cố chấp nói: "Con, con không thành thân với hắn đâu!"
Sắc mặt La Thiên nhất thời tối sầm: "La Nhị Bảo! Con muốn làm cha tức chết có phải không?"
La Nghị cảm thấy, cha y nhất định đang e ngại sự có mặt của Tịch Yến Thanh nên mới bỏ bớt một câu, nếu không ông sẽ nói thêm: nếu tiểu tử nhà ngươi còn thương nhớ Trương Dương Phàm kia, lão tử đánh gãy chân ngươi!
Tịch Yến Thanh nói: "La bá bá, nếu Nhị Bảo đã tỉnh lại, con xin phép ra về trước, hôm khác con tới thăm y."
"Được rồi." La Thiên gật đầu: "Con vừa quay về thôn, trong nhà còn nhiều việc bề bộn, cứ về thu xếp đi." Ông cũng cần thời gian "nói chuyện" với Nhị Bảo nhà mình.
Tịch Yến Thanh cười cười với La Phi, lại làm động tác chào với La Thiên rồi mới xoay người rời đi. La Phi thấy La Nghị còn hớn hở chạy theo tiễn hắn thì tức đến ói máu.
Thứ chết tiệt! Tịch Yến Thanh nếu anh thật sự dám đồng ý hôn sự này, lão tử làm chết anh!
La Phi nắm tay nện xuống giường: "Cha, con nhất định không thành thân với hắn!"
Lý Nguyệt Hoa vỗ một chưởng lên lưng y: "Nói linh tinh gì đấy! Nhị Bảo nếu con còn tiếp tục như vậy, cha và nương sẽ tức giận thật đấy. Tiểu tử Tịch gia còn chưa thành thân, nhân phẩm rất tốt, nó vẫn nhớ đến con, con không thành thân với nó thì gả cho ai?"
"Ta nói cho con biết Nhị Bảo! Nếu con còn nhớ thương tên Trương Dương Phàm kia, ngay ngày mai ta sẽ gọi Tịch Yến Thanh sang rước con về!"
"Ai nhớ cái tên họ Trương kia!!!" La Phi oan mà không thể cãi: "Không liên quan gì đến gã kia, chính là con không thích Tịch Yến Thanh!"
"Không đến lượt con nói những lời này với lão tử!" La Thiên vẫn luôn thương yêu đứa con thứ này, nhưng hiển nhiên lúc này ông đã bị chọc giận: "Bà xem xem, đều là bà chiều nó sinh hư!" La Thiên quay sang trách móc thê tử: "Mấy thôn quanh đây chẳng tiểu ca nào sống buông thả như nó!"
"Nói cứ như ông không chiều nó ấy nhỉ!" Lý Nguyệt Hoa trừng mắt lườm trượng phu: "Nhị Bảo, con nghe nương nói. Nương biết con và tiểu tử Tịch gia đã xa cách nhiều năm, không còn thân thiết. Nhưng hai con kề cận, tình cảm tự nhiên sẽ nảy nở. Hơn nữa hoàn cảnh của con lúc này cả thôn đều đã biết, về sau ai dám tới cửa cầu hôn? Con muốn sống cô độc một mình suốt đời sao?"
"Đúng vậy!" Ánh mắt La Phi rực sáng: "Ngày mai con sang nhà họ Tịch nói chuyện!"
"Hả?" Lý Nguyệt Hoa ngẩn người: "Con tìm nó nói cái gì?"
"Nói... tâm sự riêng một chút." La Phi suy nghĩ, Tịch Yến Thanh có lẽ không ngốc đến mức tự đội nón xanh cho mình chứ? Mối hôn sự này khẳng định sẽ từ chối được!
Trong lòng nghĩ thông, cộng thêm đêm trước mất ngủ, hôm đó La Phi đánh một giấc ngon lành, vì thế sáng hôm sau gà vừa gáy y đã mở mắt.
Đầu xuân, trời vẫn chưa sáng sớm, khi y tỉnh lại Lý Nguyệt Hoa đang bận rộn nấu bữa sáng cho cả nhà. Lúc này trong nồi là bánh bao hấp và cháo loãng, thức ăn sáng ở La gia trên cơ bản đều như vậy, hơn nữa đây vẫn coi là bữa ăn tươm tất.
Cơm tẻ đối với bọn họ mà nói, nghĩ cũng đừng nghĩ đến.
La Phi không quá thích món cháo, y thích nhất là cơm với thức ăn mặn, sau đó là mì, cuối cùng mới là các loại bánh, cháo,... Nhưng xuyên tới nơi này, chỉ cần no bụng đã là phúc bảy mươi đời.
"Lát nữa con mang ít bánh bao sang Tịch gia." Lý Nguyệt Hoa khuấy cháo nói: "Tịch Dục vừa về, trong nhà còn bừa bộn, sợ là chẳng nấu nướng cơm nước gì... Nhị Bảo! Nương đang nói chuyện với con đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!