"Hắn luôn muốn cướp lấy sinh mạng của con nên mới nhốt con ở đây."
Chó đen c ắn vào cổ Tôn Đại, cắn đứt hơi thở của hắn.
"Sau khi ra ngoài, con hãy phóng một mồi lửa đ.ố.t sạch nơi này."
"Chạy nhanh đi, đừng quay đầu lại."
Đây không phải giọng của cha tôi.
Tôi quay đầu lại, chó đen nhảy bổ lên người tôi, dùng lưỡi li3m mặt tôi.
Lồ ng ngực của nó có vài lỗ chảy m.á.u do bị móng tay của nữ quỷ đâm vào, không thấy vết thương do tôi dùng d.a.o đ.â.m xuống nữa.
Nó dùng đầu đẩy tôi ra khỏi phòng, đứng ở cửa chỉ cách tôi mấy bước chân.
Nó nói:
“Đ.ố.t đi."
16.
Tôi không ch/et, mạng của tôi đã được bảo vệ.
Bởi vì có người thay tôi gánh kiếp nạn này.
Mạng sống của Tôn Đại và Tôn Nhị đổi lấy mạng của cha tôi và chó đen.
Thời điểm tôi tỉnh lại, mẹ vừa khóc vừa cười, nói tôi đã ngủ ròng rã cả tuần rồi.
Bà sợ tôi không tỉnh dậy nữa.
"Sau khi con ngủ ba ngày, cha con nói hỏng rồi, sau đó nửa đêm khuya khoắt tự mình lên núi."
"Ông ấy bảo mẹ ở nhà đ.ố.t vàng mã, phải liên tục kêu tên con, sợ con bị cướp mất linh hồn."
"Mẹ muốn đi theo nhưng nửa đường lại mất dấu cha con, đường quanh co nên suýt nữa mẹ ngã xuống núi.”
Tôi nghe mẹ kể, để ý thấy trên áo bà có dính một ít máu.
Tôi nghĩ, giờ tôi biết tại sao nữ quỷ lại dùng giọng cha để gọi tôi mở cửa rồi.
"Khi cha lên núi có gọi tên con không?"
"Có, ông ấy gọi Thạch Đầu cả quãng đường."
"Ông ấy nói, con trai đừng sợ, cha đang tới đây."
17.
(Ngoại truyện: Góc nhìn của người cha.)
Thạch Đầu ra đời vào mùa đông, trên người thằng bé đầy những mảng xanh tím.
Thằng bé không thở nữa, ai cũng nói nó đã ch/et rồi.
Nhưng tôi không tin.
Rõ ràng khi tôi ôm thằng bé, cơ thể nó vẫn rất ấm áp, chắc chắn là nó còn sống!
Tôi đi khắp nơi cầu thần khấn Phật, quỳ lạy dập đầu từng bậc thang một, cuối cùng mới mời được một lão đạo sĩ có danh tiếng xuất quan.
Tôi đồng ý dùng hết tất cả gia tài của gia đình mình, ăn chay trong mười năm để con trai tôi có thể quay về dương thế.
Lão đạo sĩ thật sự rất tài giỏi, con trai tôi tỉnh lại rồi.
Nó đã biết bú, biết khóc rồi.
Lão đạo sĩ nói:
“Đứa trẻ nhà cậu rất khác so với những đứa trẻ bình thường ngoài kia. Thân thể nó yếu ớt, nhưng muốn lớn lên bình an không phải việc khó gì.”
Tôi vừa mới cảm ơn ông ấy rồi trở về thì thấy có người đang dập đầu trước cửa nhà chúng tôi.
Là Tôn Đại.
Thật ra, tôi có nghe nói em trai Tôn Nhị của hắn bệnh nặng và đang hấp hối.
Chẳng biết hắn nghe từ đâu rằng nhà tôi có Bồ Tát sống nên mới chạy tới đây cầu xin.
Thế nhưng hắn không chịu tiêu tiền, không chịu ăn chay, chỉ biết khóc lóc than mình nghèo khổ.
Hắn đưa Tôn Nhị đến một căn nhà tranh đơn sơ, giả vờ khốn khổ.
Người trong thôn ai cũng biết cả, nhưng là việc không liên quan đến mình nên chẳng ai vạch trần.
Họ cũng sợ bị kiện cáo có liên quan đến mạng người.
Vợ tôi, Tiểu Thúy rất tức giận, ngồi trong nhà lầm bầm:
“Nhà chúng ta bỏ biết bao công sức mới có thể mời người đến đây, hắn mới nói vài lời lừa bịp đã lấy được mọi thứ.”
"Anh biết hôm nay khi em đi ngang qua đó, em đã nghe thấy gì không? Tôn Đại nói hắn và gia đình ta có liên quan đến nhau, số tiền mà nhà ta bỏ ra thì một phần là do nhà hắn hỗ trợ."
"Hắn còn nói nhà chúng ta đã bỏ tiền thì nhà hắn không cần chi tiền nữa. Bệnh Tôn Nhị không nặng lắm, coi như là thuận tiện giúp đỡ lẫn nhau."
"Anh nói xem thằng cha này có biết xấu hổ không vậy? Hắn nói mà không thấy ngượng mồm à?"
Tôi dỗ dành cô ấy:
“Chúng ta làm như vậy là để Thạch Đầu có thể bình an trưởng thành. Còn Tôn Đại lừa gạt Phật Tổ, hắn không nghĩ rằng, việc đã hứa với thánh thần thì sao có thể thất hứa được?"
"Sớm muộn gì hắn cũng phải chịu quả báo thôi."
Nhưng sau đó sức khỏe của Tôn Nhị vẫn tốt lên, Tôn Đại không gặp báo ứng gì cả.
Ngược lại, Thạch Đầu nhà chúng tôi dù được cứu sống nhưng cơ thể vẫn rất yếu ớt, cứ dăm ba hôm lại sinh bệnh.
Tôi nhờ người đi nghe ngóng mới biết, hoá ra Thạch Đầu đang gánh hoạ thay người khác.
"May mà đứa trẻ nhà cậu mạng lớn, nếu không thì ch/et từ lâu rồi."
Tiểu Thúy ở nhà mắng chửi, chúng tôi đều nghi ngờ gia đình Tôn Nhị.
Tôi nghe nói chó đen có thể trừ tà, vậy nên tôi mang về một con chó đen nhỏ.
Nó cùng ăn, cùng ở với Thạch Đầu hơn một năm.
Ngày ấy, khi chó đen đột nhiên cắn ống quần tôi, sủa gâu gâu, tôi biết đã đến lúc rồi.
Tôi tháo dây xích trên cổ nó ra, đồng thời mở toang cửa để nó chạy ra ngoài.
Cơ thể Thạch Đầu đã tốt hơn, nhưng thằng bé vừa khóc vừa gào đòi chó đen trở về.
Từ đó về sau, nhà chúng tôi không nuôi thêm một con chó nào nữa.
Hai năm trôi qua, thân thể Thạch Đầu ngày một tốt hơn, nó đã có thể chạy nhảy rồi.
Người trong thôn kể rằng khi Tôn Đại đang làm việc ở bên ngoài, hắn bị một con chó hoang không biết ở đâu chạy đến cắn, sau đó nằm hôn mê trên giường.
Sau đó, tôi nhìn thấy hắn ngồi trên xe lăn, tay run cầm cập chỉ vào Thạch Đầu đang nhảy nhót vui vẻ.
Hắn bảo với Tôn Nhị rằng nhà tôi có thứ đồ quý báu có thể hoán đổi mạng của hắn, giúp hắn hồi phục.
Nhưng hắn bại liệt, miệng đầy nước miếng nên không thể nói rõ được món đồ quý giá ấy là gì.
Tôn Nhị tới nhà tôi đập phá lục lọi nhưng vẫn không tìm được món đồ đó nên Tôn Đại qua đời.
Sau này, có một tên giang hồ lừa bịp tới tìm Tôn Nhị, lừa gạt hắn lấy được một số tiền lớn.
Tên đó còn cho Tôn Nhị một quyển sách rách, bảo rằng có thể hồi sinh Tôn Đại.
Tên giang hồ lừa bịp ấy quả thật không có bản lĩnh gì, thế nhưng quyển sách ấy là hắn trộm từ trong một ngôi mộ nên thực sự rất tà ác.
Tôi không tìm được lão đạo sĩ lúc trước, chỉ có thể cầm quần áo của Thạch Đầu lên núi, tìm kiếm khắp nơi.
Tôi thế mà lại tìm được chó đen.
Nó là thần hộ mệnh lúc trước chúng tôi khó khăn mời về, nó rất hợp với mệnh cách của con trai tôi.
Nhưng chó đen nói còn chưa đủ.
Nó đã già rồi, trước đây nó đã giúp chúng tôi một lần, lấy đi vận xui cho con trai tôi.
Vậy nên, lần này nó không có cách nào bảo đảm tính mạng cho con trai tôi nữa.
Nó nói, cách tốt nhất là để người luôn sớm chiều ở bên cạnh con trai tôi cam tâm tình nguyện hiến dâng mạng sống.
Dù sao cũng phải đấu với lệ quỷ, nhất định sẽ đồng quy vu tận (*)
(*) Cùng ch/et.
Vậy thì đương nhiên là tôi rồi, bởi vì chẳng có ai tình nguyện ch/et vì Thạch Đầu hơn tôi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!