TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Bệnh suyễn cho tôi cái cớ chính đáng để được miễn học thể dục, mọi lúc lũ bè bạn ở sân tập nô đùa giỡn hớt nhau thì một mình tôi lại trốn ở phía sau dãy phòng máy vi tính, ở đó là một con đường hẹp bên cánh là một rừng cỏ lau cao quá đầu người, bình thường hiếm ai lui tới vì có người đồn rằng từng có một học sinh nhảy từ trên lầu bốn xuống chết tươi, họa hoằn còn có người nói họ nghe thấy tiếng khóc than của nữ sinh đó vẫn còn lẩn quẩn phía sau những ngọn cỏ lau vì oan hồn không siêu thoát. Mà...tôi nhớ không lầm người đầu tiên phao tin đồn đó, không ai khác là mình.
Vì sao?
Đơn giản vì tôi chỉ muốn độc chiếm chỗ ngủ thượng hạng của mình.
Tôi nằm trong xó, giữa không gian tĩnh lặng như tờ, từ từ rơi vào mộng cũ, giấc mộng khi tôi trên một chiếc bè lênh đênh giữa biển khơi. Chỉ có điều mộng lần này hơi khác so với bình thường, tôi gặp một hòn đảo! Tôi giật mình phát hiện chiếc bè lung lay dữ dội mặc dù xung quanh không có con sóng nào, bè của tôi nối với một sợi dây thừng tới cái đảo và tôi thấy, trên đảo, một gã đàn ông từ đầu đến chân phủ một lớp áo màu đen như con Vô Diện trong phim Vùng Đất Linh Hồn, ngay cả mặt hắn cũng lọ nồi nốt nên tôi không nhìn ra rõ đó là ai, hắn cuốn từng vòng, từng vòng dây thừng quấn vào cổ tay mình, ra sức kéo tôi vào. Chắc là muốn cứu tôi? Nhưng tôi không thấy biết ơn hắn chút nào, chỉ thấy tên này thật tự nhiên nhúng tay vào chuyện người khác thật dở hơi nên đứng trên bè thô lỗ mắng:
- Đm mày cút đi!
Hắn vẫn im lặng, vẫn cố kéo, kéo, kéo....đến khi bè của tôi cập vào đất liền, hắn mới đi tới trước mặt rồi thình lình ôm chầm lấy tôi, thủ thỉ bên tai tôi bằng giọng trấn an:
- Vân Đình, anh ở đây, đừng sợ, anh giúp em thoát khỏi đây!
Đại dương nổi sóng, sóng sau xô sóng trước, ầm ầm đập vào hòn đảo, chẳng mấy chốc cuốn tất cả đi chỉ còn lại bọt biển. Tôi không biết mình trôi đi đâu nhưng tôi thấy mình trôi trong lòng nước lạnh ngắt, tôi không nằm trên bè nữa mà đang nằm trên một bờ vai rộng, bờ vai quen thuộc nhưng tôi đã không còn phân biệt được đó là vai của "anh" hay của "hắn"?
Vài giọng nói vực tôi dậy giữa cơn mộng, trong không gian im ắng của trường học vào giữa buổi sáng nghe rất rõ giọng của thằng tổ trưởng ỉ oi nói với ai đó:
- Mấy ngày trước mới đưa tiền cho mấy ông rồi còn gì? Tiền này tui còn để mua thuốc cho mẹ nữa, làm ơn đừng có lấy...
Một giọng nói giả đểu khác cất lên:
- Nói cho đàng hoàng nha bạn, tụi này mượn tiền chứ có quỵt tiền bạn đâu hả? Mẹ bạn bệnh hả? Thì kệ mẹ bạn đi, hahaha...
Tôi phủi mông ngồi dậy, vừa lúc nhìn thấy không xa đó là tụi bè bọn của Angry bird lại giở thói lưu manh cướp tiền của bạn học, nạn nhân lần này không ai khác là thằng tổ trưởng, một thằng con trai khá nhu nhược mà trong ấn tượng của tôi, nó là kẻ luôn luôn bợ đít, a dua với thầy cô để được mang tiếng là trò ngoan.
Tôi vốn không phải là anh hùng, cũng không có ý tưởng sẽ ra mặt như chính xác những cảnh phim khi nhân vật chính phát hiện bạn học mình bị ăn hiếp, liền nổi lòng nghĩa hiệp ra tay tương trợ. Tôi không đủ sức chống lại chúng mà cũng không ngu tới mức lao đầu vào chơi trò ăn may, dùng lý lẽ của mình để "thông não" cho chúng để rồi cả hai đứa bị đập cho ra bã vì vốn tụi đầu trâu mặt ngựa này làm gì có não? Không gian yên tĩnh đã bị phá quấy, tôi ngủ không được nên muốn về phòng y tế, ngáp dài một tiếng, lững thững đi ngang qua bọn chúng trong thời điểm cả bọn đang trố mắt nhìn tôi như thể tôi là thứ sinh vật ngoài hành tinh gì dị dạng lắm đang đổ bộ xuống trái đất.
Thằng Lập từ phía sau ré lên một tiếng:
- Ê ê ê....Đi đâu đó bạn?
Qua cái hôm xích mích ở nhà vệ sinh, cứ nghĩ sau ngày hôm đó bọn nó sẽ giở trò làm khó dễ tôi lắm nhưng ai ngờ thẳng Lập và cả bọn nó chẳng làm gì ngoài chuyện thảng hoặc ở phía sau lưng Angry bird trừng mắt nhìn tôi miết, cho đến tận hôm nay chúng nó mới giáp mặt với tôi bằng cái dáng vẻ hống hách muốn ngây sự.
Thằng Lập đi tới gần tôi, miệng xỉa cây tăm, bộ dạng bất lương nhìn tôi cười đểu.
- Định đi méc thầy Thuấn nữa hả thằng đàn bà?
Tôi nhướn mi nhìn nó đáp:
- Mách chuyện gì?
Nó cau có nhìn tôi như không tài nào hiểu nổi trong đầu một thằng bất bình thường như tôi đang nghĩ gì mà bật ra câu hỏi ngớ tệch như vậy, nó nghiến răng nói tiếp:
- Đừng tưởng tao không biết, mấy lần trước toàn là mày đi mách với giáo viên chuyện "làm ăn" của bọn tao!
- Hah!
- Mày cười cái gì?
Tôi nghe tới chữ "làm ăn" không nhịn được mà bật cười. Coi như cũng khá khen cho lớp da mặt của nó, dày tới độ có thể coi chuyện cướp tiền của bọn học sinh nhu nhược là "làm ăn" bình thường mà khi nói ra "mặt trơ trán bóng".
Tôi trưng vẻ mặt thơ ngây vô tội vạ ra.
- Hông có à nha, đừng đổ oan cho tao! Tao đâu có rảnh hơi đâu mà xía vô chuyện bọn mày?
- Khỏi cần chối thằng chó! Đừng tưởng có thầy Khải chống lưng thì tao không dám làm gì mày, thử mách lẻo với giáo viên một lần nữa, coi tụi tao có đập mày thành cám không!
Tôi nhìn nó, nhìn nhìn một hồi mới nhún vai nói:
- Oke!
Hôm đó trong lớp học xôn xao hẳn lên vì chuyện đám thằng Lập đang cướp tiền của bạn học thì bị thầy Thuấn giám thị bắt được, chúng lại vo ve với nhau nghi ngờ hỏi thật ra ai là "anh hùng bí ẩn" đứng đằng sau hết lần này tới lần khác vạch mặt tụi thằng Lập trước giáo viên. Nghe nói tụi nó lần này bị thầy Hiệu trưởng làm căng lên, nghe đâu sắp bị đuổi học nữa. Lúc nghe được tin, tôi không có phản ứng gì, vẫn bình thường như nghe chuyện không can hệ gì mình. Đang ngồi trước bàn học lấy khăn lau mắt kính, Trang Nhu ghé qua, mặt cô có vẻ nghiêm trọng nhìn tôi hỏi:
- Bộ ông lại đi méc chuyện tụi thằng Lập cho thầy Thuấn nữa hả?
Tôi lau mắt kính xong, thủng thỉnh đeo vào, nhìn lên cô bằng ánh mắt thơ ngây rồi lắc đầu.
Trang Nhu bậm môi nói:
- Tôi còn lạ gì cái tật hay chối của ông? Tụi thằng Lập mà bị đuổi học thật thì ông coi chừng, nó thế nào cũng tìm ông trả thù!
Tôi nói:
Bạn đang đọc bộ truyện Cha Dượng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cha Dượng, truyện Cha Dượng , đọc truyện Cha Dượng full , Cha Dượng full , Cha Dượng chương mới