TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Chị Mẫn Hoa đứng phía trong quầy thu ngân, thỉnh thoảng liếm đầu ngón tay "lạch xạch" đếm tiền, miệng thì không ngừng than vãn nói tháng này trời nóng quá nên quán ế ẩm quá chừng. Bọn nhân viên hai khu không nói gì, chỉ quay mặt nhìn nhau, đồng lõa giấu đi cái ánh mắt muốn mở cờ. Quán ít khách, bả thất thu, nhưng nhân viên thì khỏe việc. Trời trưa lác đác vài bàn có người, gọi mấy món nướng với mấy chai bia ngồi hát hò cả buổi. Nhân viên đi tới đi lui, lau đầu này, phủi đầu kia, mấy cái bàn được lau tới lau lui riết bóng lưỡng như đầu thầy chùa.
Ế như vậy, nên ngay cả khi có con ruồi lọt vào quán cũng không qua được ánh mắt của cả thảy đám nhân viên chứ huống hồ gì người tới là một gã đàn ông trưởng thành mà còn lại đẹp trai. Anh đã gầy nhưng không mất đi vẻ phong độ, so với mấy ngày trước gặp nhau ở nhà, tôi thấy anh bây giờ gọn gàng hơn, râu cạo, tóc cắt, ánh mắt không còn vẻ bần thần mà thay vào đó là sự tinh tường, kiên định như chính cái tên sáng chói của anh.
Anh đi thẳng tới chỗ của tôi, lấy từ túi ra xấp tiền đặt vào tay tôi, nói:
- Tiền xài tháng này của con, đừng lấy tiền của ba con nữa! Còn công việc ở đây muốn làm hay nghỉ thì tùy con quyết định.
Tôi cầm trong tay xấp tiền, nhìn anh, dáng vẻ cứng nhắc chuyên nghiệp của anh làm tôi nghĩ mình là đối tác chứ không phải con trai anh nữa. Mấy ngày qua tôi khen lý trí của anh nó đấu tranh dữ dội thế nào mà giành lại quyền kiểm soát hết, bấy giờ tôi nhìn vào mắt anh, thậm chí không còn nhận ra đây là "con bọ Hercules nhã nhặn" của mình. Cái ánh mắt của có thể hóa băng cả mùa hè, đây không phải là Bách Tiệp, đây là ai đó trông giống hệt anh đang cố gắng sắm vai anh hoàn hảo nhưng xin lỗi...tôi nói...còn thua xa!
Anh còn không thèm vuốt tóc tôi như thường lệ sẽ làm. Anh hỏi:
- Muốn ăn chè đậu đỏ không? Hôm nay chú được về sớm, tan ca mấy giờ để chú qua rước con?
Tôi vẫn nhìn anh. Nghĩ, thì ra anh nói được là làm được, nhớ tới cái tin nhắn cuối cùng của đêm đó: "Được, nếu con không muốn thì từ nay chú không xen vào chuyện con nữa. Nhưng Đình...đừng để chú biết con có cái gì đi quá giới hạn với nó. Hiểu không?"
Anh sẽ không xen vào chuyện của tôi, sẽ lại đối với tôi như một người cha dượng đáng mơ ước của mọi đứa trẻ không có được hơi ấm của gia đình. Anh coi như giữa chúng tôi chưa có gì quá đáng với nhau, coi như chưa hề xảy ra sự tình vào một đêm anh và tôi suýt hòa thành một, anh làm tôi cảm động tới mức muốn quăng xấp tiền vào mặt anh.
Tôi nghĩ mình muốn làm theo cảnh phim đó, khi nam nhân vật chính đưa tiền cho nữ chính nói muốn đoạn tuyệt quan hệ, nữ chính quật cường liền quăng tiền lên không trung thành cơn mưa giấy lả tả thét lên: "Tôi khồng cần tiền của anh!", sau đó ngúng nguẩy đi mất. Nhưng nghĩ lại, đó chỉ là phim, tôi không thể làm thế được vì thực tế không ai lại đối xử với tiền bạc như vậy bao giờ. Số tiền có thể giúp tôi ăn no trong suốt một tháng, đóng tiền học bên trung tâm và vẫn còn dư để tôi mua một ít đồ vặt. Quăng đi thì tiếc!
Tôi mệt thở, cảm giác ngực mình nghẽn lại khó chịu vô cùng, nhét tiền vào trong túi mình rồi nhìn lên anh cười méo xệch.
- Chiều nay năm giờ chú qua rước con đi!
Anh "Ừ!" rồi anh đi.
Hôm đó đám nhân viên trong quán suốt buổi mắt to mắt nhỏ nhìn tôi, họ không biết quan hệ giữa tôi và anh là gì, họ chỉ biết ban trưa có một gã đàn ông đạo mạo đến, nhét vào tay tôi một số tiền rồi tới giờ tan ca, gã đàn ông đó lại đậu xe bên ngoài đợi tôi, chở tôi đi, gương mặt tôi ngồi trên xe lúc đó có vẻ gì đó dửng dưng mà rượi buồn.
Về bên nhà tôi, anh giữ lời hứa nấu cho tôi món khoái khẩu là chè đậu đỏ. Ăn không cảm thấy vị ngọt mà thay vào đó là hậu vị chán ngắt nơi cổ họng, tôi cố nuốt xuống, đưa mắt nhìn anh đang ngồi đằng xa vừa phì phèo thuốc vừa nói chuyện điện thoại với "hồ ly bệnh thận". Tôi nghi ngờ tự hỏi phải chăng anh tới đây cốt không phải là thăm tôi, mà chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh không có tiếng càm ràm của mẹ để thủ thỉ tâm sự với tình nhỏ của mình.
Anh ngồi đó, nói chuyện hơn hai mươi phút.
Nói chuyện điện thoại xong, anh vùi điếu thuốc vào cái chén nhỏ vì nhà không có gạt tàn rồi anh đứng dậy đi vào trong bếp. Tôi để ý, mấy lần đi qua đi lại anh muốn tránh thật xa cái phòng ngủ, cái nơi mà anh và tôi có kỷ niệm nói đẹp không được, nói ám ảnh cũng không xong. Anh lấy chai nước uống từng ngụm, tôi nhìn yết hầu của anh thụt thò, nhìn cái sườn mặt đẹp trai đầy "ma lực" mà nghĩ...người ta nói đâu có sai, một gã đàn ông ba mươi lăm tuổi phong độ, thành đạt, luôn có cái hấp dẫn khủng khiếp mà không đàn bà nào từ chối được. Lạnh như đá, vững như đồng, lọc lõi, tinh khôn vì đã nếm trải đủ mùi đời, khó trách nhưng cô gái trẻ trung xinh đẹp như chị Hương "tiếp thị" hay "hồ ly bệnh thận" đều mê anh như điếu đổ.
Anh uống xong vài ngụm, thấy tôi đang nhìn đăm đăm mình nên hỏi:
- Muốn uống không?
Tôi gật đầu.
Anh đi vào trong lấy từ tủ lạnh ra một chai nước khác đưa cho tôi. Nhưng bấy giờ, tôi đã không còn khát nữa.
Tôi vẫn nhận lấy chai nước mới, anh để ý thấy bàn tay tôi vẫn còn quấn băng nên hỏi:
- Tay con vẫn chưa hết à?
Tôi nhìn nhìn vào lòng bàn tay mình, lắc đầu.
- Nhiễm trùng. Bác sĩ Vinh kêu thứ bảy tuần sau tới bệnh viện tái khám, tiện qua xét nghiệm máu luôn. Ba nói vết thương nhiễm trùng đến thế này sợ con bị mắc bệnh nguy hiểm gì đó.
Anh cầm lấy bàn tay tôi, cau mày nhìn vào thật lâu rồi buông ra, hỏi:
- Có phải con vẫn còn dùng thuốc ngủ không? Lần trước...trong phòng ngủ...chú để ý thấy!
Tôi nhìn vào ánh mắt khiên cưỡng vì chột dạ của anh khi nhắc tới cái chữ "phòng ngủ" đó, không biết nên khóc hay nên cười.
- Con ngủ không được!
- Thành phần thuốc khiến vết thương con khó lành, từ nay đừng có lạm dụng thuốc đó nữa. Nếu không ngủ được, lần sau chú mua trà tim sen cho con. Nhưng sao cứ mất ngủ hoài vậy, hay suyễn lại tái?
Tôi lẳng lặng nghe anh huyên thuyên, nhìn anh một hồi rồi dửng dưng nói:
- Chú nói từ nay không xen vào chuyện của con nữa.
Tôi nhắc anh nhớ lại lời hứa của mình, hả dạ khi thấy ánh mắt anh đông lại vài giây rồi anh quay đi.
- Vậy tùy con! Nhưng nhớ uống cũng phải đúng liều lượng, dùng lâu dài không tốt đâu. Nhớ chăm sóc tốt bản thân mình, đừng để mẹ con lo!
Cuộc nói chuyện hôm đó thật mẫu mực giữa cha dượng và con trai của vợ, anh giúp tôi rửa chén bát xong thì ra ngoài dắt xe về. Anh đội nón bảo hiểm lên đầu, không biết vì nguyên nhân gì đột nhiên anh nói:
- Mấy ngày nữa chú với mẹ con đi Sa Pa một chuyến. Có muốn mua gì không?
Lúc anh nói, cơ mặt còn không thấy cử động, chỉ có bờ môi mỏng mấp máy và anh lại không nhìn tôi.
Tôi đưa mắt nhìn lơ đễnh ngoài đường đêm vắng hút, đáp trổng:
- Không!
Không đứa trẻ nào vui vẻ khi nghe ba mẹ nó đi tuần trăng mật với nhau bỏ lại nó ở nhà cả! Nên tôi cũng vậy, tôi càng chẳng cần quà cáp gì sau ngày hai người "hấp hôn" trở về.
Lấy nhau gần tám năm mới được một lần đi chơi cùng nhau, nói gì thì nói, tôi cũng thấy tội cho họ. Anh nghĩ mình cần hâm nóng lại tình vợ chồng với mẹ, tôi không lí do gì phải ngăn cản mà tư cách để ngăn cản cũng không có, vì suốt những năm qua anh toàn lui cui ở nhà làm nội trợ, chăm sóc tốt cho tôi, nuôi tôi từ một thằng nhóc lùn hơn cả thảy những đứa con gái cùng lớp đến lúc trở thành thanh niên một mét bảy mươi tư như hiện tại, trắng trẻo, đẹp trai, điều này không hề dễ. Tôi lớn và cũng đã tới lúc cho anh đối tốt với bản thân mình hơn, hưởng thụ một cuộc sống thoải mái tự do mà đáng lẽ anh nên có.
Bạn đang đọc bộ truyện Cha Dượng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cha Dượng, truyện Cha Dượng , đọc truyện Cha Dượng full , Cha Dượng full , Cha Dượng chương mới