TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Thứ bảy, tôi tới bệnh viện tái khám. Cơn suyễn gần đây không tái lại nhiều nên bác sĩ chỉ cho tôi một đơn thuốc điều trị dự phòng như bình thường. Bác sĩ Vinh có ghé qua kêu tôi làm xét nghiệm máu luôn nhưng tôi phớt lờ nói với ông do mình uống thuốc ngủ nhiều nên bị tác dụng phụ, bác sĩ Vinh nghe vậy cũng bớt lo rồi ông lại quay sang gặng hỏi nguyên cớ gì tôi lại xài tới cái loại thuốc như con dao hai lưỡi là thuốc ngủ. Tôi trả lời qua loa rằng mình sắp thi nên căng thẳng, nhiều đêm khó ngủ, cái cớ đó dễ dàng cho tôi qua mặt được ba.
Tôi đến phòng tìm anh, cũng đã mấy ngày kể từ hôm anh và mẹ đi Sa Pa trở về, mấy bữa trước mẹ có ghé qua cho tôi cả kí lô mắc cọp mua từ chuyến đi, ăn tới chát ngắt cả miệng. Cái hôm đó, tôi thấy vẻ mặt bà không có nét gì gọi là tươi tắn giống như một người vừa cùng chồng đi chơi vui vẻ trở về, đôi mắt bà rười rượi buồn, bà cũng trầm ngâm hơn thường ngày và bà còn ở lại nói chuyện với tôi rất lâu. Rõ ràng cảm thấy đã có chuyện gì đó, tôi có hỏi nhưng bà không chịu nói, thế nên hôm nay định đến phòng tìm anh hỏi thử. Ai ngờ, tôi bước vào phòng, không nhìn thấy anh đâu mà chỉ thấy một người con gái mặc đồng phục bệnh nhân màu xanh nhạt đang ngồi ở ghế trước bàn làm việc của anh.
Tôi không có thói quen gõ cửa trước khi bước vào phòng nên cô gái kia thình lình bị giật mình, nhìn tôi hỏi:
- Em là bệnh nhân...đến tìm bác sĩ Tiệp hả?
Tôi đứng trơ như phỗng nhìn cô, nhớ lại cái bức ảnh mà tôi từng nhìn thấy trong điện thoại anh. Da trắng, mắt to, mặt trái xoan, tuổi chỉ tầm trên dưới hai lăm, đúng không sai hình tượng của "hồ ly bệnh thận". Cô nhìn tôi đầy vẻ cảnh giác có lẽ vì sợ cái biểu cảm quá mức thâm trầm của tôi bấy giờ, bàn tay trắng nõn xinh đẹp cầm chiếc điện thoại lên, bấm bấm, cô gọi cho anh, nói chuyện bằng chất giọng nhỏ nhẽ ngọt ngào: "Có ai đó tới tìm anh..."
Anh nói trong điện thoại: "Anh về liền!"
Điện thoại cúp.
Một khắc tôi tưởng có thiên thạch vừa rơi trúng đầu mình, khắc sau tôi thay đổi một trăm tám mươi độ, sắm vai một cậu nhóc ngây ngô thân thiện đi tới ngồi trước mặt cô, cười với cô bằng cái nụ cười mà tôi cho rằng đẹp trai chói lóa hơn cả nắng mặt trời, hỏi:
- Chị là bệnh nhân của chú Tiệp hả?
Cô dè dặt gật đầu, thái độ nôm như con gái khuê phòng.
- Em là...là gì của bác sĩ Tiệp?
- Chú ấy là cha dượng của em. Ở nhà em có nghe chú nhắc tới chị.
- Ồ! Thế ra...em là Vân Đình?
- Chị biết em hả?
- Anh T...à không...bác sĩ Tiệp cũng có nhắc tới em với chị...
Tôi gượng cười, cái nụ cười dần trở nên méo mó một cách đáng thương.
Lại hỏi:
- Mà chị tên gì?
- À, chị tên Thiên Di.
Thiên Di, từ nay tôi nhớ kĩ cái tên này. Tôi nhìn cô, đánh giá quả thật cô rất đẹp, tuy trong người có bệnh nặng khiến cô gầy, trông xanh xao nhưng không giấu được vẻ đẹp dung dị, yếu ớt, gợi cho người ta cảm giác muốn bảo bọc. Tôi nhìn tới mức ngớ ngẩn, vu vơ nghĩ...một điều khó chối cãi phải thành thật nói là trông cô thì xứng đôi với anh hơn là mẹ tôi. Nếu giữa anh và mẹ tôi là hai chữ "hòa hợp" thì anh và cô là "thích hợp". Mà ai cũng rõ ràng rằng, quan hệ vợ chồng "hòa hợp" chỉ mang lại vẻ bề ngoài đầm ấm còn "thích hợp" mới là yếu tố quyết định hạnh phúc của cả hai. Như chuyện nắp vung và nồi cơm phải vừa khít nhau mới có thể nấu chín cơm được, một cái ví dụ nôm đơn giản mà nói lên rõ ràng họ "thích hợp" nhau như thế nào.
Cô thấy tôi cứ nhìn mình miết nên ngượng, đùa hỏi:
- Trên mặt chị dính gì hả?
Tôi cười trống rỗng.
- Tại em thấy chị đẹp quá!
Cô ngượng ngùng cười.
- Đẹp gì đâu. Mấy tháng nay bệnh lên bệnh xuống, em xem tóc rụng đến gần hói, khó coi ghê!
- Em nghe nói bệnh của chị là phải tìm thận thích hợp để cấy ghép phải không?
- Đúng rồi, nhưng ngặt nỗi...mấy tháng nay có vài người đến nhưng thận không thích hợp. Chị lại không có người thân ở đất Sài Gòn, nếu không nhờ có bác sĩ Tiệp ở bên cạnh động viên, chắc nghĩ...chị đã không chịu điều trị tới cùng đâu, dành thời gian cuối đời của mình làm những chuyện mình muốn làm. Nhưng bác sĩ Tiệp kêu chị không được bỏ hi vọng, cũng nhờ ảnh chạy đầu này đầu kia giúp chị tìm người hiến thận.
- Thế đã tìm được chưa?
- Gần đây có liên lạc với một người trên mạng, ông ấy đang cần tiền nên muốn bán thận, nghe nói thận của ông thấy có thể tương thích với chị nhưng có điều...do ở xa quá, nên ông ấy vẫn còn do dự.
- Vậy ông ta không ở Sài Gòn à?
- Không em ạ, ông ấy ở tận Lạng Sơn.
Nghe tới chữ "Lạng Sơn" có tim tôi co thắt lại nhưng ngoài mặt vẫn vờ như bình thường.
Cô ta nói:
- Mấy ngày trước lại nhờ bác sĩ Tiệp phải lên tận đó khuyên nhủ người đó, ông ấy mới quyết định chịu vào Sài Gòn này hiến thận giúp chị. Thật tình chị nợ bác sĩ Tiệp nhiều không kể xiết, chị biết ơn anh ấy lắm!
Bạn đang đọc bộ truyện Cha Dượng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cha Dượng, truyện Cha Dượng , đọc truyện Cha Dượng full , Cha Dượng full , Cha Dượng chương mới