TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Vào ngày thi đại học, buổi sáng đó tôi nhận một cuộc gọi từ số lạ. Trong điện thoại cất lên chất giọng đểu giả lạ mà quen khiến tôi bất giác nghiến chặt răng.
"- Ê công tử, hôm nay ngày mày thi đại học phải không? Có muốn nghe con nhỏ bạn thân của mày chúc một câu không nào? Haha..."
Phía sau giọng cười ngang ngược tôi nghe giọng của Trang Nhu đầy gấp gáp và sợ hãi gọi:
- Vân Đình, mau tới cứu tôi. Chúng bắt tôi, Vân Đình...mau mau tới đi...xin ông...
Một mình tôi tới chỗ hẹn vì không gọi cho Phong được, một mảnh đất đang treo giá bán ở trong khúc đường vắng tanh người, cỏ cây lùm xùm, đằng xa có căn nhà gỗ cũ tồi tàn, lúc tôi đi vào, thấy tụi thằng Lập đang ngồi trên đất rôm rả uống bia hút thuốc, ca hát, chửi thề. Vừa thấy bóng dáng tôi ở cửa, thằng Lập liền đứng dậy lôi sợi dây thừng bện chắc to bằng hai ngón tay người chụm lại vô vỗ trên lòng bàn tay nó, ánh mắt nham tạp xấu xí của nó nhìn thẳng vào tôi rồi nó nhếch miệng cười rất đểu, nói:
- Cũng "đàn ông" lắm chứ! Một mình vác xác tới cứu bạn mày luôn?
Tôi rít qua kẽ răng:
- Bọn khốn nạn tụi mày chán sống rồi hả? Bắt cóc mà cũng dám làm? Tao báo công an còng đầu hết tụi mày! Trang Nhu đâu? Thả nó ra, nó không có liên quan gì với chuyện tao với bọn mày!
Cả đám, thằng Lập, thằng Huân, thằng Tài, thằng Thái, chúng đồng lõa nhìn nhau rồi ôm bụng cười nắc nẻ. Cười xong một chập hả hê, thằng Lập mới đi tới trước mặt tôi, nhún vai nói:
- Công tử, bọn tao có bắt cóc ai đâu mà mày nói vậy? Báo công an hả? Hahaha...bọn này sợ tè ra quần rồi Hahaha!...Hôm nay là tự mày vác xác tới, thế nên...cũng đừng trách bọn tao ác!
Tôi cau mày nhìn chúng, chưa kịp nói gì đã bị thằng Lập thục một cú vào bụng. Tôi co quắp người ngã ra đất, bọn chúng thừa dịp đó lấy dây thừng trói tay chân tôi lại.
Tôi rống lên:
- Rốt cuộc Trang Nhu đâu? Mày làm gì nó? Bọn chó tụi mày...
Thằng Lập khuỵu một gối xuống ngồi nhìn tôi, vả vả vào má tôi hai cái rồi đểu cáng nói:
- Whao, whao...có tình nghĩa thật! Nhưng đáng tiếc, ngoài mày thì chẳng còn ai bị bắt nữa đâu, khờ ạ, khờ quá đi hahaha...
Nói xong, nó hướng mắt về cánh cửa đằng sau hô lên: - "Chị đại" ơi, chị còn làm gì ở đó mà không vào xem hả? Coi nó lo cho chị chưa kìa!
"Chị đại"?
Ai là "chị đại"?
Chúng đang gọi ai?
Đầu óc tôi bắt đầu trống rỗng, không đúng, không đúng...hình như có chỗ uẩn khúc gì đó, hình ảnh Trang Nhu ngày đó đứng trước mặt tôi hiện lên rõ ràng, cô nói rằng...sẽ có ngày tôi phải hối hận. Và quả nhiên, lúc nhìn thấy cô với nét mặt lạnh như tiền đi vào, tôi đã hoàn toàn hối hận. Thằng Lập nó gọi Phong là "anh đại" và nó gọi Trang Nhu là "chị đại", than ôi! Thật trùng hợp làm sao!
Nhớ lại ngày đó đánh nhau với đám người trong hẻm, rõ ràng tôi đã cảm giác được bọn chúng đang diễn, tại sao tôi lại tin Phong nhiều hơn mà bỏ qua nghi ngờ? Làm sao một người tay không mà lại có thể đánh lại một đám du côn tay cằm gậy gộc? Giả vờ lật mặt với bạn bè của hắn, tôi cũng tin là sự thật!
Thật xuẩn ngốc! Thật ngớ ngẩn! Thật ngây thơ! Thật xấu hổ! Đỗ Vân Đình, tôi tự mắng bản thân mình...mày thật thảm hại!
Bạn của tôi, người yêu của tôi, những quan tâm, thương yêu, lo lắng, ân cần, tất cả kỷ niệm đó vung vào người tôi những vết roi chan chát, đau đến tái mặt, đau đến dại ra. Tôi nằm con quắp trên đất nhìn Trang Nhu, nhìn vào đôi mắt tôi từng nghĩ thật ngây thơ, trong sáng như cún con đó, bấy giờ chỉ thấy giả tạo xấu xí, tởm lợm làm mình muốn buồn nôn. Tôi nhổ phẹt một bãi nước bọt xuống trước mũi giày cô, mệt mỏi tới mức không thèm hỏi, không thèm nói thêm gì nhưng một mình tôi đã đủ tường tận, hiểu từ gốc tới ngọn.
Thì ra đây là một trò chơi, bọn họ nhập vai và chơi tới thích thú đến vậy, chỉ có một mình tôi tin một cách thật lòng đến xuẩn ngốc. Tôi đã từng coi cô là bạn thân, rồi còn muốn bắt đầu tình yêu mới với Phong. Thì ra tất cả đều là giả tạo, bây giờ..."game over" rồi! Lật bài cả rồi, tận đáy lòng tôi tràn lên cái vừa tanh vừa chát như vị của máu, thật giống trong phim truyền hình cổ trang Trung Quốc người ta tức...đến ói máu. Nhưng đây không phải phim truyền hình, nếu có ói, tôi có thể ói ra thứ khác thay vì máu, tôi kinh tởm, buồn nôn khi nhìn thấy gương mặt từng vờ vịt rất giỏi của Trang Nhu.
Thằng Huân khoanh tay trước ngực, đứng kế bên đểu cáng nói:
- Thế nào công tử bột? Vui vẻ chứ? Game này chơi với mày đúng là diễn rất khổ đó! Đây là cách trừng trị cái đứa thích vênh váo như mày, liệu hồn từ sau ngoan ngoãn với thiên hạ một chút, hiểu chưa?
Bạn đang đọc bộ truyện Cha Dượng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cha Dượng, truyện Cha Dượng , đọc truyện Cha Dượng full , Cha Dượng full , Cha Dượng chương mới