Lúc này mới ở tầng ba, mà đã xuất hiện gia chủ của thế gia hạng hai.
Vậy nhân vật ở trong phòng kia, rốt cuộc có thân phận gì?
Hai người họ cuối cùng cũng tới nơi.
Vừa mới nhìn vào phòng, bọn họ thiếu chút nữa đã ngã quỵ xuống đất.
Gia chủ của gia tộc đứng đầu trong các gia tộc hạng nhất ở Đông Hải, gia chủ Tô Thế Minh.
Có cả gia tộc từng đứng đầu các gia tộc hạng nhất ở Đông Hải, giờ đứng thứ hai, gia chủ Tôn gia - Tôn Càn Khôn.
Trong phòng là hai nhân vật lớn này.
Càng khoa trương hơn là hai nhân vật này vẫn đứng sau hai người nữa.
Hai người họ đứng sau lưng Hổ gia. Hổ gia đứng hơi nhô ra, thể hiện thân phận độc nhất vô nhị của mình.
Chẳng lẽ người đó chính là tộc trưởng gia tộc ẩn dật Hứa gia trong truyền thuyết?
Lý Đại Hải và Phùng Khai Sơn biết Tô Thế Minh và Tôn Càn Khôn, song không nhận ra Hổ gia, chỉ loáng thoáng nghe truyền thuyết về Hổ gia.
Hổ gia giờ đã xuất hiện!
Nhưng Hổ gia không phải đứng ở vị trí đầu tiên trong căn phòng này.
Mà vị trí đó là một người thanh niên trẻ đang ngồi trêи bệ cửa sổ hút thuốc.
Chu Dương!
Khoảnh khắc thấy Chu Dương, trong lòng Lý Đại Hải kinh ngạc, quả nhiên là cậu ta!
Phùng Khai Sơn không nhận ra Chu Dương.
Nhưng ông ta thấy con trai Phùng Tiến Kinh của mình!
Trò đùa này nực cười quá rồi!
Sao con trai ông ta lại xuất hiện trong căn phòng này?
Hai người họ đi vào, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Chu Dương chậm rãi nhả làn khói mờ, sau đó quay đầu lại.
Trước tiên, anh lên tiếng chào Lý Đại Hải: "Ông chủ Lý, lại gặp nhau rồi".
Lý Đại Hải dạ dạ vâng vâng, gật đầu đáp: "Chu, Chu tiên sinh".
Chu Dương quay sang nhìn Phùng Khai Sơn.
"Ông chủ Phùng?", Chu Dương hỏi.
Phùng Khai Sơn cũng y như Lý Đại Hải, trả lời giống hệt: "Chu tiên sinh".
"Đừng căng thẳng", Chu Dương nhảy từ bệ cửa sổ xuống, đi tới trước mặt ông ta, chỉnh lại trang phục: "Ông là người giàu thứ hai ở Đông Hải đúng không? Phải có chút thể diện chứ?"
"Không, không dám", Phùng Khai Sơn suýt bật khóc.
Để Chu Dương chỉnh lại quần áo cho ông ta? Đùa à, ông ta quỳ xuống lau giày cho anh còn không đủ tư cách ấy chứ!
Nhưng lúc này ông ta cũng không dám trốn nên chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, cảm thấy mỗi giây trôi qua dài như một năm.
Chu Dương chỉ đơn giản là chỉnh lại quần áo cho ông ta, sau đó vẫy tay gọi Phùng Tiến Kinh tới.
Lúc này sao Phùng Tiến Kinh dám cự tuyệt, chỉ lật đật chạy tới.
"Đây là con trai ông à?", Chu Dương hỏi.
Phùng Khai Sơn nhìn con trai mình với ánh mắt hoài nghi không chắc, sau đó lại nhìn Chu Dương, lúc này không thừa nhận là đúng hay không.
"Sao thế, ông chủ Phùng? Ngay cả con trai ông cũng không nhận ra sao?", Chu Dương lại hỏi.
Phùng Khai Sơn khóc toáng lên, vừa khóc vừa quỳ xuống: "Chu tiên sinh, thật sự tôi không biết xảy ra chuyện gì".
"Nếu con trai tôi làm sai chuyện gì, xin cậu hãy tha nó một đường sống".
Cảnh tượng này nhìn quen quen... Lý Đại Hải đứng bên cạnh thầm nghĩ lại.
Chu Dương mỉm cười: "Thật ra con trai ông không làm gì sai".
"Chỉ là, anh ta muốn dạy tôi thế nào là địa vị và thân phận, nên tôi muốn học tập anh ta một chút thôi".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!