“Yên tâm đi, không sao đâu, những người này vẫn không đủ để uy hϊế͙p͙ được tôi.”
Chu Dương có thể nghe thấy sự lo lắng trong giọng điệu của Liễu Tuyết, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp hơn một chút.
Ít nhất, Liễu Tuyết lo lắng cho mình.
“Tôi đã thả người rồi, anh mau buông tôi ra.”
Lý Minh Phong liên tục vỗ đánh vào tay Chu Dương, muốn Chu Dương buông ra.
Chu Dương cũng không muốn bóp chết Lý Minh Phong, anh dùng tay đẩy mạnh Lý Minh Phong ra khiến hắn liên tục ngã lùi về phía sau.
“Anh thực sự muốn gây khó dễ với Lý gia tôi sao?”
Lý Minh Phong bị hai tên đàn em giữ chặt, hắn thở hổn hển, vết đỏ trêи mặt cũng từ từ tiêu tan, nhưng dấu tay hằn trêи cổ sẽ không thể mất đi trong một lúc một nháng được.
Khó khăn lắm Lý Minh Phong mới có thể hít thở được bình thường, hắn giận dữ nhìn Chu Dương, thấp giọng nạt nộ.
Lý Minh Phong lúc này đã rất tức giận, hắn nóng lòng muốn ném ngay Chu Dương xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn.
Nhưng hắn biết chỉ dựa vào mình và hai tên đàn em, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Chu Dương.
Tuy nhiên, với tư cách là cháu đích tôn của Lý gia, trước ngày hôm nay, Lý Minh Phong chưa từng phải chịu nhục nhã như bây giờ.
Bị người ta không nể mặt đã đành, đã thế lại còn bị bóp cổ uy hϊế͙p͙.
Nếu chuyện như vậy bị truyền ra ngoài, Lý Minh Phong cảm thấy chắc chắn mình sẽ bị người ta cười nhạo.
Quan trọng nhất, điều này sẽ làm tổn hại đến thể diện của Lý gia.
Những gì Chu Dương làm không chỉ khiến Lý Minh Phong bẽ mặt, mà còn là sự khiêu chiến đối với Lý gia.
“Gây khó dễ với Lý gia mấy người?”
Chu Dương nhìn Lý Minh Phong với vẻ mặt lãnh đạm, anh lạnh lùng nói.
“Lý gia cũng xứng sao?”
Rầm!
Chu Dương nói câu này rất nghiêm túc, giọng nói cũng không nhỏ, lập tức làm náo động cả cậu lạc bộ Silver Lake.
Tất cả người ở đại sảnh tầng một, và cả ở tầng hai đều đổ xô đến xem náo nhiệt, ánh mắt đều tập trung vào Chu Dương.
Người này rốt cuộc là ai?
Sao anh ta dám nói như vậy?
Anh ta có tự tin gì để nói những điều như vậy?
Anh ta không biết hậu quả của việc nói những lời như vậy là như thế nào sao?
“Anh!”
Lý Minh Phong không biết phải nói gì nữa, Lý gia mà hắn luôn tự hào lại bị anh khinh thường như vậy.
Đây rõ ràng là sự thách thức đối với Lý gia.
“Ha ha, Lý Minh Phong, cậu làm cái trò gì ở đây thế? Ra ngoài lâu như vậy mà vẫn chưa giải quyết xong chuyện à?”
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ tầng hai.
Mọi người vừa nhìn thì thấy một thanh niên, theo sau là bảy tám người, đang đi về phía Lý Minh Phong.
Và người nói là người dẫn đầu trong số những người này.
“Đó là ai mà hống hách như vậy?”
“Người này mà ông không biết à? Đó là Thái Hùng của Thái gia ở Đông Hải, nghe nói vừa từ nước ngoài trở về, không ngờ lại xuất hiện ở đây.”
“Thái gia? Vậy chẳng phải là một gia tộc ở cùng đẳng cấp với Lý gia hay sao?”
“Đúng vậy, nhìn người đi phía sau Thái Hùng đi, đó chính là Tôn Hạo của Tôn gia ở Đông Hải, Tôn gia đó mới đích thực là gia tộc hạng nhất.”
“Hừ, chỉ là một thành viên bất tài của dòng họ Tôn mà thôi, hoàn toàn không có chỗ đứng tại Tôn gia nên hắn chỉ có thể theo sau đám người Thái Hùng này để tìm kiếm chỗ đứng.”
…
Khi mọi người khi nhìn thấy đám người đó tới liền cảm thấy ngạc nhiên, trong chốc lát tiếng bàn luận xôn xao.
Không ai nghĩ rằng Lý Minh Phong của Lý gia và cả Thái Hùng của Thái gia đều xuất hiện tại câu lạc bộ Silver Lake ngày hôm nay, dường như họ đã đến đây cùng nhau.
Một Lý Minh Phong có thể không phải là đối thủ của Chu Dương.