Chu Dương không nói thêm gì nữa, gật đầu rồi đi ra ngoài.
Tiện tay đóng cửa lại giúp người phụ nữ: “Ngủ ngon, mơ đẹp”.
Người phụ nữ cũng gật đầu.
Sau đó Chu Dương liền rời đi.
Toàn bộ quá trình khó mà giải thích nổi, vốn dĩ anh đến theo dõi Băng Nguyệt.
Nhưng Băng Nguyệt biến mất từ lúc nào không rõ, ở quảng trường lại xuất hiện một bóng đen.
Chu Dương theo sau bóng đen đó, đến căn nhà nhỏ này, nhưng trong căn nhà dường như chỉ có một người phụ nữ hết sức bình thường.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Chu Dương không biết, hơn nữa điều bất thường là anh cũng không muốn nghĩ thêm gì nữa.
Dường như từ lúc anh bước vào căn nhà nhỏ đó, tâm thái cả người trở nên bình tĩnh lạ thường, không muốn nghĩ đến bất cứ vấn đề gì, chuyện gì xảy ra trước mặt cũng thấy chẳng quan trọng.
Anh đi từng bước về phía trước, thật ra anh không biết đây là nơi nào, làm sao mới có thể nhanh chóng rời đi.
Nhưng anh không nôn nóng, cứ chậm rãi bước từng bước.
Anh cứ đi mãi, rồi lại quay về chỗ căn nhà nhỏ, ngẩng đầu nhìn ánh đèn vẫn ảm đạm như cũ, cánh cửa khép chặt.
Chu Dương đẩy cửa đi vào, mọi thứ trong phòng nhìn có vẻ khá quen… không đúng, là hoàn toàn không thay đổi!
Không hề có người phụ nữ nào cả, vẫn là chiếc giường, cái bàn đó, trêи bàn là đồ ăn lạnh ngắt.
Bị ma dụ?
Ý nghĩ này lập tức nảy sinh trong đầu Chu Dương, nhưng thật kì lạ, anh không thấy hoảng loạn, cũng không nôn nóng muốn làm rõ chân tướng, dường như còn thấy khá thích thú cái cảm giác này.
Thời gian giống như quay ngược, anh lại đến trước cửa căn nhà này lần nữa, hơn nữa rõ ràng là căn nhà anh đến không giống căn nhà sau khi anh rời đi.
Bởi vì không có người phụ nữ nào trong nhà cả, đây là căn nhà trước khi người phụ nữ quay về.
Chu Dương đứng trong nhà một lúc, nhưng anh không ngồi vào bàn nữa, mà quay người rời đi.
Anh ra đến cửa, thấy đây là một con hẻm tối tăm, sau khi ngẩng đầu nhìn phía trước, bóng dáng anh đột nhiên chuyển động, biến mất ngay tại chỗ.
Giây tiếp theo đã xuất hiện trêи mái nhà.
Trêи mái nhà còn có một người nữa, không ngờ lại là Băng Nguyệt!
Hai tay Băng Nguyệt chống xuống, buồn chán đung đua hai chân, ngồi trêи mái nhà ngắm bầu trời đen kịt.
Ngay cả khi nghe thấy tiếng Chu Dương nhảy lên mái nhà, cô bé cũng không quay đầu lại.
Chu Dương lặng lẽ đi tới, ngồi xuống bên cạnh Băng Nguyệt.
“Như thế này là có ý gì?”, Chu Dương hỏi.
“Ý gì là sao?”, Băng Nguyệt quay người qua, mỉm cười lộ ra hai cái răng nanh nhỏ đáng yêu: “A, là chú, chú kì quái!”
“Chú kì quái, quả nhiên chú theo tôi đến đây!”
Băng Nguyệt dùng ngón tay bé nhỏ chỉ vào Chu Dương, lớn tiếng nói, tựa như đang cười nhạo Chu Dương.
Chu Dương không giận, cũng không có biểu cảm nào khác, anh bình thản nói: “Chú nghĩ, trò phá phách nhàm chán nên dừng lại rồi”.
“Chú có thể vô cùng chắc chắn, cháu không phải Băng Nguyệt”.
“Mục đích của cháu khi đóng giả Băng Nguyệt là gì?”
Chu Dương lạnh lùng hỏi.
Ban đầu khi thấy Băng Nguyệt, anh rất vui mừng, bởi vì Băng Nguyệt chưa chết. Vì vậy trong một quãng thời gian khá dài, tâm trạng anh hơi rối loạn.
Nhưng bây giờ anh đã hiểu rõ, có lẽ Băng Nguyệt thật sự không còn trêи thế gian này nữa.
Cô gái nhỏ dễ thương đó, đã thực sự biến mất.
Băng Nguyệt trước mặt này, chỉ là do kẻ nào đó dùng thủ đoạn ngụy trang mà thôi, nhưng Chu Dương vẫn không rõ mục đích cô bé đóng giả Băng Nguyệt là gì.
Phải biết là, Băng Nguyệt đã xuất hiện ở quảng trường hai tháng nay rồi.