TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Mặc dù đêm đã khuya, nhưng trong tòa nhà của Chiến phòng Yên Kinh vẫn sáng đèn, các sĩ quan tướng lĩnh mặc quân phục rằn ri đang vội vã đi lại trong tòa nhà, mà sau khi những binh sĩ siêu cấp đó đi vào tòa nhà, bọn họ đã nhanh chóng thu hút rất nhiều sự chú ý.
Các tướng lĩnh dừng bước, ánh mắt đổ dồn sang bên này.
Không bao lâu sau, vài tốp người mặc đồng phục y tá vội vàng đẩy giường cấp cứu chạy đến, đỡ những binh sĩ siêu cấp này lên giường cứu hộ, đẩy vào thang máy, đưa thẳng đến phòng thí nghiệm...
Nửa tiếng sau, tướng lĩnh già đang ngủ trong văn phòng, đột nhiên lại bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức, trong lòng ông ta khẽ chấn động, dự cảm chẳng lành chợt dâng lên.
Thế là ông ta vội vàng bước xuống giường xếp, mặc áo khoác, mở cửa phòng làm việc ra.
Đứng trước cửa là một vị tướng lĩnh, vẻ mặt sốt ruột.
“Có chuyện gì?” Tướng lĩnh già bình tĩnh hỏi, không hề thấy được dáng vẻ buồn ngủ nào trên gương mặt của ông ta.
“Bọn họ...về rồi.” Vị tướng sĩ nọ bước lên trước một bước, nén giọng nói.
Vẻ mặt trông rất khó coi.
“Tình hình thương vong.” Biểu cảm trên gương mặt người tướng lĩnh già thâm trầm, không chút biến đổi, khiến người ta rất khó đoán được ý nghĩ trong lòng của ông ta.
“Gần như đều bị thương nặng, cả gân tay lẫn chân của người mạnh nhất dẫn đội cũng bị đứt hết.
Ngay cả phòng thí nghiệm cũng không thể cứu chữa.
Bọn họ, e rằng đã phế rồi…” Vị tướng lĩnh nọ thấp giọng nói.
“Mục tiêu thì sao? Lẽ nào bọn họ không báo cáo tình hình của mục tiêu sao?” Người tướng lĩnh già chậm rãi hỏi.
“Cái này… theo như những gì bọn họ trình bày thì mục tiêu không hề bị tổn hại chút nào…” Sau khi nhắc đến mục tiêu, vẻ mặt của vị tướng lĩnh nọ càng khó coi hơn.
Đây gần như là sỉ nhục cực lớn đối với Chiến phòng Yên Kinh! Những binh sĩ siêu cấp như bọn họ vốn dĩ đã là đội quân át chủ bài rồi, vậy mà lại không thể nào gây ra được chút thương tích gì cho mục tiêu!
Vị tướng lĩnh nọ tất nhiên không thể nào chấp nhận được sự thật này, sắc mặt cực kỳ dữ tợn.
Bởi vì ngay từ đầu kế hoạch cải tạo này cũng có sự dốc sức tán thành và thúc đẩy của anh ta.
Kết quả bây giờ không còn gì để nghi ngờ nữa, nó đã chứng minh rằng kế hoạch này vô cùng thất bại!
“Trưởng quan, tôi tự nguyện đến tòa án quân sự để nhận phán quyết về lần thất bại này của tôi.” Vị tướng lĩnh nọ nói.
“Không cần.
Kế hoạch này ngay từ đầu cũng không phải do một mình cậu thúc đẩy, nó là ý kiến của tất cả mọi người.
Bây giờ đã thất bại, thì cũng là trách nhiệm của mọi người.
Hơn nữa, những chiến sĩ thất bại lần này cũng có thể tha thứ được, bởi vì mục tiêu vốn không phải người bình thường.” Đột nhiên, người tướng lĩnh già chậm rãi lên tiếng giải thích.
“Vậy rốt cuộc mục tiêu là ai?” Khuôn mặt vị tướng lĩnh nọ đầy vẻ nghi ngờ, tài liệu nhiệm vụ lần này là do đích thân tướng lĩnh già giao cho các binh sĩ siêu cấp, không có bất cứ người nào ở giữa biết được thông tin về nhiệm vụ, dường như là nhiệm vụ tuyệt mật.
“Cậu vẫn chưa có quyền hạn để biết được thân phận của mục tiêu.” Tướng lĩnh già xoay người, ánh mắt lạnh lùng quét một vòng lên người vị tướng lĩnh nọ.
Toàn thân tướng lĩnh chợt run rẩy, anh ta rất ít khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc lạnh lùng này của tướng lĩnh già.
Hệt như đã biến thành một người khác vậy!
“Vậy thì...có cần phải báo cáo lại với cậu Lê không?” Vị tướng lĩnh nọ dè dặt lên tiếng hỏi.
“Thiệt hại lần này vô cùng lớn, cậu ta đã nói cậu ta sẽ chi trả, vậy nên cũng không cần phải gấp gáp làm gì.” Tướng lĩnh già lắc đầu, đợi sau khi vị tướng lĩnh nọ rời đi, ông ta đứng bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm sâu thẳm và ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài, sau đó mới bất lực thở dài.
...
Sáng sớm ngày hôm sau.
Sau khi tập luyện xong, Trần Xuân Độ mồ hôi nhễ nhại đi từ ngoài vào khách sạn.
Toàn thân anh nóng hừng hực, bước thẳng vào nhà hàng.
Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan đang ngồi ăn sáng ở một góc trong nhà hàng.
Sau khi Trần Xuân Độ nhìn thấy hai người Lê Kim Huyên thì lập tức mỉm cười, nhanh chân bước sang đó.
“Kim Huyên, hôm nay em dậy sớm thật đấy!” Trần Xuân Độ cười, nói.
Vô cùng mặt dày mà ngồi xuống bên cạnh Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên ngước mặt lên, chỉ lạnh lùng liếc anh một cái, dường như vẫn còn tức giận chuyện ngày hôm qua, không thèm đáp lời Trần Xuân Độ mà thay vào đó, vẻ mặt cô đầy ghét bỏ, nói: “Ai cho anh ngồi đây, biến ra chỗ khác!”
Nói rồi Lê Kim Huyên vươn tay, định đẩy Trần Xuân Độ ra.
Bạn đang đọc bộ truyện Chàng Rể Phế Vật tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chàng Rể Phế Vật, truyện Chàng Rể Phế Vật , đọc truyện Chàng Rể Phế Vật full , Chàng Rể Phế Vật full , Chàng Rể Phế Vật chương mới