Hàn Tam Thiên vừa thốt lên, đám người của Mặc Dương lập tức đứng dậy, đứng cản trước mặt của lão, sau đó ám chỉ lão nhanh chóng hãy rời khỏi nơi này.
“Không phải, ý của ta là hắn còn có thể được cứu sống" Đỗ Nhất Sinh bị người khác ngăn lại, lão chỉ đành vừa bước lùi vừa vội vã hét lên.
“Đợi một lúc.
" Nghe thấy những lời nói này, Hàn Tam Thiên đột nhiên lên tiếng.
Đám người của Mặc Dương nhanh chóng né ra để hai người có thể nhìn thấy mặt nhau, nhưng vẫn không chứa đường để họ có thể tiến lại gần nhau.
Nhìn Đỗ Nhất Sinh, Hàn Tam Thiên lập tức chau mày lại: “Người vừa nói cái gì?" Đỗ Nhất Sinh vội vã đáp: “Ý của ta chính là, hắn còn có thể được cứu.
" “Nhưng vấn đề là hắn đã chết rồi, người không lừa bọn ta chứ?"Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh chau mày đáp.
Đỗ Nhất Sinh liếc nhìn Hàn Tam Thiên, nhìn thấy Hàn Tam Thiên dùng ánh mắt hoài nghi và khẩn trương nhìn mình, hắn vừa gật đầu lại vừa lắc đầu: “Ta cũng không chắc chắn, nhưng nhìn thấy huyết dịch vẫn chưa khô lại, thi thể vẫn chưa tím và cứng lại, có lẽ chứa chết được bao lâu, ta phải kiểm tra xem rồi mới có thể chắc chắn được.
" “Tránh ra" Hàn Tam Thiên vội vàng hét lên với đám đệ tử, mọi người vội vàng tránh ra tạo thành một lối đi nhỏ.
Lúc này, Đỗ Nhất Sinh cũng không phí thêm lời, vội vàng đi theo Hàn Tam Thiên bước về phía thi thể của Phù Mãng!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!