Không phải là tôi cảm thấy có lỗi với đám người kia nhưng vi ph.ạm k.ỷ l.uật của trường thì chắc chắn sẽ có tác dụng phụ.
Vậy mà cậu lại chống cằm, sát lại gần tôi, gần đến mức tôi có thể nhìn được hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt cậu.
"Đã không?"
"Đã."
Cậu mím môi, nhịn cười, gõ tay vào trán tôi, "Vậy là ảnh hưởng tốt rồi."
12.
Từ khi Trình Trì ra tay, Tống Chi không dám làm càn nữa, cũng không dám cáo trạng.
Chu Gia Thụ thì có lẽ bị câu nói của tôi ch.ọc đ.iên nên không làm phiền tôi nữa.
Nhưng thi thoảng tôi vẫn bắt gặp đôi thanh mai trúc mã này đi cùng nhau, Tống Chi giây trước còn nói nói cười cười với Chu Gia Thụ, giây sau đã liếc ngang liếc dọc về phía tôi.
Thật sự rất có thiên phú diễn xuất mà...
Có điều Chu Gia Thụ không đối tốt với Tống Chi như tôi vẫn nghĩ, chỉ là tôi và cậu không có chút liên quan nào nữa rồi.
Việc duy nhất tôi cần làm bây giờ là học tập thật tốt.
Trước kia kết quả học tập của tôi không quá nổi trội nhưng những ngày nằm trên giường bệnh tôi vẫn hay ôn lại bài vở, hy vọng một ngày nào đó có thể tham gia kì thi tốt nghiệp.
Vì vậy lần này tôi cũng rất mong chờ thứ hạng của mình.
"Tống Chi, cậu xếp thứ 29 toàn khoá này, siêu thật đấy."
Còn có thể không siêu được ư, Tống gia đã mời đến biết bao gia sư phụ đạo mà.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!