TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Khi ảo ảnh biến mất, Mạnh Kiều phát hiện mình đã chạy đến bờ sông tối om, nước sông đã thấm ướt vào đế giày của cô. Mạnh Kiều nắm chặt tay thành nắm đấm, dùng hết sức lực chạy về phía thôn trang. Cô còn trẻ, cô không muốn bị quỷ nước tóm đi đâu!
Khi Mạnh Kiều chạy đến đầu thôn, Nghiêm Mục cũng đang chạy tới.
Anh phát hiện ra ảo ảnh sớm hơn Mạnh Kiều, nguyên nhân rất đơn giản. Mạnh Kiều sẽ không bao giờ đi song song với Hạ Tinh Thần mà bỏ rơi anh ở phía sau. Đây là chi tiết nhỏ mà người đàn ông trưởng thành đang yêu phát hiện ra. Quả nhiên, anh vừa thử một cái, ảo ảnh đã bị phá vỡ.
Trong ảo ảnh, nó không giết người là vì nó không có năng lực đó, cho nên khi Nghiêm Mục lao tới bờ sông, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng lảo đảo của Mạnh Kiều.
Hai người ôm chặt nhau trong bóng tối, sau đó quay lại tìm San San và Hạ Tinh Thần.
Lúc này San San và Hạ Tinh Thần đều đã rơi vào ảo ảnh giống hệt nhau.
San San nắm lấy tay Mạnh Kiều nhưng phát hiện lòng bàn tay của chị gái mình rất lạnh, ướt nhẹp nước: "Chị, chị không sao chứ? Sao chị đổ mồ hôi nhiều thế?"
Mạnh Kiều không nói gì, sắc mặt tái nhợt tiếp tục đi về phía trước, cô nắm chặt tay San San, làm cô bé đau đớn. San San ngẩng đầu nhìn cô mới phát hiện khuôn mặt của chị gái mình u ám vô cùng đáng sợ, giống như một người chết đuối ngâm trong nước.
Cô bé quay lại nhìn Nghiêm Mục, trên môi Nghiêm Mục đang nở nụ cười quái gở, chỉ có Hạ Tinh Thần ở bên cạnh anh dường như không nhận ra.
"San San, sao vậy?" Hạ Tinh Thần hỏi: "Khó chịu chỗ nào sao? Hay là do chưa ăn tối?"
San San thấp thỏm lẩm bẩm: "Anh Tinh Thần..."
"Sao vậy?" Hạ Tinh Thần đi tới.
San San đưa tay ra, chủ động ôm Hạ Tinh Thần, lòng bàn tay của Hạ Tinh Thần rất ấm áp, hoàn toàn trái ngược với Mạnh Kiều.
San San bỗng đẩy tay Mạnh Kiều ra, kéo Hạ Tinh Thần bỏ chạy, hét lên: "Bọn họ không phải chị em! Họ là quỷ đó! Chạy nhanh đi!"
Biểu cảm trên khuôn mặt của “Mạnh Kiều” và “Nghiêm Mục” hơi thay đổi, miệng như bị kẹt
đ ĩa, cười khúc khích không ngừng, giống như hai con rối hung dữ lao về phía San San và Hạ Tinh Thần.
San San hét toáng lên, chỉ vào hai người, đột nhiên, cơ thể “Nghiêm Mục” bốc cháy, ngọn lửa nhanh chóng lan rộng theo bộ quần áo cotton của anh, mùi mùn cưa cháy và đốm lửa nhỏ tràn ngập trong không khí.
Khi San San lấy lại tinh thần, mọi thứ xung quanh cô bé đã thay đổi —— hai người vẫn đứng cạnh giếng cổ, không di chuyển một bước.
Sau đó Hạ Tinh Thần mới ý thức được, sắc mặt tái nhợt, môi run run: "Vừa rồi là ảo giác? Là ảo giác!"
San San cũng rất sợ hãi: "Đi mau đi, mau trở về!"
"Lộp bộp."
Bầu trời tối đen không biết đã bị mây đen che phủ từ lúc nào, hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi xuống, Hạ Tinh Thần kéo San San lại: "Đi mau, ai đó?"
Bên kia, Mạnh Kiều đang mò mẫm đi về phía giếng cổ, không ngờ còn chưa tới nơi, trời đã đổ mưa. Nghiêm Mục tìm thấy một cái ô, Mạnh Kiều cầm ô hét lớn, nhưng không có ai trả lời. Mưa càng lúc càng nặng hạt, dần hình thành những vũng nước trên nền đất gồ ghề, nước mưa soi bóng những ngôi nhà im lìm xung quanh.
Cơn mưa vốn lâm râm đã trở nên xối xả, Mạnh Kiều bước qua vũng nước, bỗng nhiên Nghiêm Mục nhìn thấy một bóng người màu đỏ lóe lên trong vũng nước dưới chân cô.
Một cô dâu mặc váy đỏ tươi cười trong vũng nước, đôi bàn tay bầm đen tái nhợt vươn ra khỏi mặt nước, toan nắm lấy mắt cá chân của cô gái.
"Mạnh Kiều!"
“Hả?” Mạnh Kiều sửng sốt, giẫm một cái, đạp cái tay về lại trong mặt nước. Cô sửng sốt, lại cảm thấy dưới chân có gì mềm mềm, đang định quay người lại, thì Nghiêm Mục đã khẽ động đậy ngón tay. Một cơn gió thoảng qua mắt cá chân của cô, vũng nước nhỏ biến thành một tấm thép dày! Nghiêm Mục đội mưa chạy tới: “Đừng chạm vào vũng nước này.”
Mạnh Kiều nhấc chân lên: "Vừa rồi sao thế?"
“Em đạp cô ta vào trong lại rồi.”
Mạnh Kiều:...
Tiếng mưa át đi tiếng la hét của hai người, nhưng San San cũng may mắn, gặp được Mạnh Kiều đang tìm mình trên đường về. San San đang ngồi trên vai Hạ Tinh Thần, trên chân cô bé đầy những dấu tay xanh xanh. Vừa gặp được Mạnh Kiều, cô bé sững người, kêu thử mấy tiếng. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định thì òa khóc ——.
“Đừng khóc, về nhà trước đã!” Mạnh Kiều cầm ô che cho Hạ Tinh Thần và San San, bốn người đi nhanh trong mưa.
Không ai nói gì.
Ánh đèn trong nhà chiếu sáng làn mưa đang rơi, Mạnh Kiều mơ hồ nhìn thấy một cô dâu đội khăn trùm đầu màu đỏ đang ngồi trong từng hạt mưa, đôi môi đỏ mọng mỉm cười với họ.
Nghiêm Mục đi cuối bảo vệ Mạnh Kiều, khi anh bước vào nhà, đột nhiên dừng lại, một đôi tay trắng bệch từ trong nước vươn ra kéo chân anh, một cô dâu chậm rãi bò ra khỏi vũng nước chỉ rộng nửa mét.
“Đi vào đi!” Mạnh Kiều đẩy Hạ Tinh Thần và San San vào trong, quay người kéo Nghiêm Mục.
Nghiêm Mục nghiêm mặt nói: "Trở về!"
Mạnh Kiều cúi đầu nhìn xuống, thấy tất cả các vũng nước đều là cô dâu đang cười toe toét!
"Mẹ nó!" Cô chửi thề một tiếng rồi đá cái nệm màu nâu ra khỏi phòng, khiến nước bắn tung tóe. Cái nệm biến thành một cây cầu, rơi thẳng xuống chân Nghiêm Mục. Nghiêm Mục trở nên hung ác, chỉ nghe thấy một tiếng hét chói tai, vũng nước nữ quỷ kia bò ra trong nháy mắt biến thành thép, nữ quỷ bị gãy ở thắt lưng, biến thành nửa người.
Nghiêm Mục giẫm lên đệm nhảy vào nhà, Mạnh Kiều đỡ được bóng người đang chạy tới, cả hai cùng ngã vào trong nhà.
Trong sân, cô dâu mặc phục sức đỏ tươi cười vặn vẹo, đầu ngón tay trắng bệch là móng tay đỏ tươi, móng tay cào trên sàn nhà phát ra tiếng ken két.
Bạn đang đọc bộ truyện Chạy Trốn Khắp Địa Cầu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chạy Trốn Khắp Địa Cầu, truyện Chạy Trốn Khắp Địa Cầu , đọc truyện Chạy Trốn Khắp Địa Cầu full , Chạy Trốn Khắp Địa Cầu full , Chạy Trốn Khắp Địa Cầu chương mới