TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Cốc Thu và Hạ Linh chuẩn bị đi theo, những người đó cũng chú ý tới bọn họ nhưng không ngăn cản. Trong mắt bọn họ, siêu độ cho thai nhi là một nghi lễ cầu phúc.
Thi thể thai nhi được đặt trên bệ đá trắng, ngọn đuốc trong tay Azan đốt cháy tấm vải sặc sỡ. Một cơn gió biển thổi qua, tiếng chuông đồng leng keng vang lên, Emma ôm con búp bê nhỏ mà cô ấy đã khâu hai mũi trong tay, lẩm bẩm điều gì đó. Lửa bùng cháy trên bệ đá, nhưng Hạ Linh lại ngửi thấy mùi hương liệu nồng nặc khiến cậu ấy khó thở.
Ai lại huân hương trong lúc hỏa táng chứ?
Hạ Linh nghi ngờ nhìn nghi lễ.
Hoa tươi bị đốt trụi, thi thể hóa thành bụi tro, nhưng trông tất cả lại yên bình và tốt đẹp.
Sau khi nghi lễ kết thúc, chồng Emma đỡ cô ấy dậy, hai người chầm chậm đi vào nhà thờ, tìm một vị trí để búp bê vải lên. Emma sau khi sinh con rất yếu ớt, nước mắt lưng tròng. Thực ra theo hiểu hiết của Hạ Linh, sau khi sinh không nên xuống giường và xuất hiện ở nơi này. Trông Emma cứ như sẽ ngất đi bất cứ lúc nào, khoảnh khắc đặt búp bê ở trên giá sách, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Hạ Linh nói: "Lúc đầu em còn tưởng những con búp bê này chứa thi thể, nhưng có vẻ thi thể đã được hỏa táng, vậy trong con búp bê đó là gì?"
"Có thể không có gì, nhưng đây là phó bản nên anh đoán bên trong chắc là nhốt quỷ hồn hay gì đó." Cốc Thu nói, anh ấy tiện tay cầm một con búp bê vải lên, cảm giác lạnh lẽo lan truyền trên đầu ngón tay. Anh ấy không có năng lực của Mạnh Kiều, có điều dùng não suy đoán cũng đúng được tám chín phần.
"Quỷ hồn trẻ con bị giam trong búp bê, nghe đáng thương thật. Em nói thật, nếu bọn chúng không làm hại ai thì rất đáng thương đó, dù sao chúng cũng vô tội mà." Hạ Linh nhận lấy nó từ tay Cốc Thu, rồi để đàng hoàng lại trên giá, cậu ấy nói xong thì hơi khựng lại.
"Sao vậy?" Cốc Thu hỏi.
“Hình như có ai đó đang chụp em.” Hạ Linh định nói nhưng xung quanh lại không có gì.
"Bỏ đi, chúng ta đi tìm Mạnh Kiều đi. Chúng ta không ở cạnh nhau, cũng không biết bên kia đã xảy ra chuyện gì."
"Ừ, được." Cốc Thu gật đầu.
Nhà thờ cách chỗ ở của Mạnh Kiều không xa, hai người đi dọc theo bãi biển đến căn hộ. Hạ Linh đã từng nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng đáng sợ trong phó bản, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy cảnh yên bình như vậy. Cậu ấy duỗi người, đột nhiên cảm thấy bụng hơi đau, có lẽ là buổi trưa đã ăn quá nhiều hàu. "Chồng ơi… Chờ em chút…”
Cốc Thu đi cùng cậu ấy vào nhà vệ sinh.
Từ phó bản việc hiếu - hỷ, Cốc Thu không rời Hạ Linh nửa bước. Nhà vệ sinh công cộng ở đây rất rộng, đá cẩm thạch màu nâu trông rất quý phái và trang nhã, trong nhà vệ sinh nam còn có mấy tấm gương lớn để chải chuốt chỉnh trang lại, bên trong còn có mấy phòng tắm vòi sen, chắc là để tiện cho khách đến bãi biển chơi rửa sạch cát trên người.
Lúc Hạ Linh bước vào nhà vệ sinh, cậu ấy đột nhiên dừng lại. Vừa rồi cậu ấy mơ hồ nhìn thấy có ai đó trong nhà vệ sinh, nhưng khi nhìn kỹ lại thì không thấy ai cả.
“Em thấy gì à?” Cốc Thu xoa xoa vai Hạ Linh.
"Hình như em nhìn thấy... có người..." Hạ Linh không chắc lắm, đột nhiên nghĩ đến điều gì, cậu ấy xoay người xoa xoa mặt Cốc Thu.
Cốc Thu bật cười nói: "Sao thế?"
"Dọa chết em rồi, em còn tưởng là ảo giác, em chứng minh một chút anh vẫn là chồng em." Đôi mắt của Hạ Linh sáng lên.
"Là anh, em cần cách chứng minh khác không?" Cốc Thu hỏi.
"Bây giờ thì không cần." Hạ Linh nghễnh cổ cười nói: "Nhưng vừa rồi em nhìn thấy một bóng người. Chồng, để đề phòng, hay là chúng ta đổi nhà vệ sinh khác đi. Em nhớ trong phòng ăn kia có nhà vệ sinh, không sao đâu.”
Hai người lại đi đến nhà hàng, nhà vệ sinh ở đây rất nhỏ, nhìn một cái là có thể thấy hết toàn bộ không gian, Hạ Linh và Cốc Thu kiểm tra nhà vệ sinh, phát hiện không có gì kỳ lạ, Hạ Linh mới thở phào nhẹ nhõm, rồi mở cửa ra.
Đang ngồi trên bồn cầu, cậu ấy đột nhiên cảm thấy bớt khó chịu hơn, cảm giác cồn cào trong bụng cũng biến mất. Ngay lúc Hạ Linh kéo quần định rời đi thì bỗng choáng váng, đầu óc bắt đầu ong ong. Cậu ấy vốn định gọi Cốc Thu, nhưng lại cảm nhận được hình ảnh trước mắt càng ngày càng mờ ảo, ngay cả khung cửa cũng bắt đầu xoay tròn, lúc này màu sắc trước mắt cậu ấy dần dần biến mất, chỉ còn lại hai màu trắng đen.
Mình sẽ không bị mù đấy chứ?
Có phải mình đứng dậy quá nhanh, nên bị nhồi máu não như người cao tuổi không?
Hạ Linh nhắm chặt mắt, cố gắng mở mắt ra, lúc này cậu ấy phát hiện cửa đã mở, Cốc Thu không đứng ở bên ngoài, thay vào đó là một đứa bé nằm trên mặt đất.
Nếu là bình thường, Hạ Linh chắc chắn sẽ hét lên, nhưng trên khuôn mặt đứa bé này lại không mỉm cười quái dị, đôi mắt trong veo ngấn nước mơ màng nhìn Hạ Linh, rồi gọi: "Mẹ..."
Mẹ.
Hạ Linh càng run rẩy hơn, lập tức xác nhận lại giới tính của mình trước.
Ừ, vẫn là nam.
Sau đó cậu ấy cố gắng hết sức nhìn chằm chằm vào đứa bé bằng hai màu đen trắng, đứa bé không định bò thêm nữa mà chỉ ngơ ngác nhìn Hạ Linh, đôi mắt như đang buồn bã cầu xin: "Mẹ... muốn đi... muốn đi..."
Cậu ấy biết đứa bé lớn cỡ này còn chưa biết nói, nhưng âm thanh thê thảm lại vang lên trong đầu cậu ấy.
Muốn đi?
Đi đâu?
Muốn rời khỏi đây sao?
Bé con vẫn bất động nhìn cậu ấy, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nó, khóe miệng khẽ run lên, cứ như tủi thân lắm. Hạ Linh là người mềm lòng, không thể nhìn thấy đứa bé đáng thương như vậy. Nhưng cậu ấy biết rõ chuyện gì đang xảy ra trước mắt, đó không phải là sinh vật sống, mà là quỷ.
“Mẹ…”
“Mẹ…”
Bạn đang đọc bộ truyện Chạy Trốn Khắp Địa Cầu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chạy Trốn Khắp Địa Cầu, truyện Chạy Trốn Khắp Địa Cầu , đọc truyện Chạy Trốn Khắp Địa Cầu full , Chạy Trốn Khắp Địa Cầu full , Chạy Trốn Khắp Địa Cầu chương mới