TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Khi Đồng Nhan tỉnh dậy, thời gian đã điểm 7 giờ sáng, Lạc Khưu ở bên cạnh đã không còn, điều này làm cho cô cảm thấy mất mát lạ kỳ.
Nơi tử cung giống như có một quả cầu nóng cháy đang không ngừng xoay tròn, truyền tải năng lượng đến tay chân của cô.
Trải qua một đêm được chữa trị và tái tạo, trạng thái thân thể của cô đã tốt lên rất nhiều.
Kéo chăn ra, cô phát hiện tinh dịch dính đầy trên cơ thể đã được lau sạch sẽ, ngoại trừ Lạc Khưu ra thì chẳng ai làm cả.
Nghĩ như thế, trái tim bị đè nặng đã bình ổn trở lại.
Cô mặc một cái áo T-shirt cỡ lớn cùng với quần đùi đã được Lạc Khưu chuẩn bị sẵn, bước chân trần đi ra khỏi phòng.
Lạc Khưu đang làm bữa sáng tại phòng bếp, có tiếng chiên giòn vang vọng, còn có hương thơm ngào ngạt khiến cho bụng người ngửi kêu lên ục ục.
Cô đi đến, yên lặng nhìn, anh giống như linh cảm được mà quay đầu lại nhìn cô, nhíu mày, "Dậy rồi?"
Cô gật đầu, ánh mắt đặt lên dĩa bánh rán được anh đặt trên bàn ăn.
Anh hiểu rõ dùng thìa cắt một miếng nhỏ đưa đến miệng của cô, nói: "Há miệng."
"A---"
Cô ngoan ngoãn mở ra, dưới ánh mắt của cô lại đem miếng bánh kia bỏ vào bên trong miệng của anh.
Còn không quên khoe khoang: "Cũng không tệ lắm."
Đối mặt với ánh mắt đầy oán hận của cô, người nào đó lại bày ra dáng vẻ ngứa đòn, nói: "Không đánh rằng thì ăn cái gì mà ăn?"
Được....! ăn nhờ người khác thì đành phải nén giận.
Cô muốn chạy vào toilet, Lạc Khưu lại gọi cô, đá đôi dép lê mình đang mang đến cho cô, "Mang vào."
Anh quản có phải hơi nhiều rồi không?
Cô ngoan ngoãn cúi đầu mang đôi dép lê không hề vừa chân lên, nhìn khá giống một đứa bé lén mang giày của người lớn vậy.
Lạch cạch lạch cạch đi vào toilet, trên kệ chỉ có một cái cốc, ngay cả bàn chải đánh răng cũng chỉ có một cái.
Cô thò đầu ra, nhìn Lạc Khưu nói:
"Bàn chải đánh răng chỉ có một cái?"
Lạc Khưu cũng không quay đầu lại, "Dùng của anh đi."
Cô cũng không phải là người có bệnh thích sạch sẽ, chỉ là dùng chung một cái bàn chải đánh răng thì nghĩ lại vẫn thấy có hơi kỳ....
Lạc Khưu không nghe thấy tiếng nước rửa mặt của cô gái nhỏ, quay đầu lại nhìn, thấy cô vẫn còn thó đầu ngây ngốc ở bên ngoài.
Anh giúp cô giảm bớt lo lắng, hiếm khi quan tâm mà nói: "Anh không chê em."
Đồng Nhan thật sự muốn bóp chết anh!
Cô cầm cái cốc, hứng nước xong, chuẩn bị kem đánh răng xong xuôi, nhìn gương bắt đầu đánh.
Đánh lấy đánh để, nhưng vẫn không ngăn được việc cô cứ nghĩ đến đây là bàn chải mà Lạc Khưu dùng thường ngày, lông bàn chải mỗi ngày đều lướt qua trên hàm răng anh, cắm vào kẽ răng....
....Nghĩ quái gì thế!
Cô đánh gãy sự đen tối trong đầu, súc miệng, rửa sạch sẽ bàn chải cùng với cốc đánh răng, cứ thế là xong việc.
Sau đó, cô ngồi trước bàn ăn, cầm lấy đũa, yên lặng dùng bữa sáng với Lạc Khưu.
Sữa AD canxi, bánh rán kết hợp với trứng chiên, một bữa sáng tràn đầy năng lượng! Cô vui vẻ mà ăn, ngay cả đuôi lông mày đều mang rõ ý cười.
Vốn Lạc Khưu vẫn còn thấy xấu hổ về chuyện gạo nấu thành cơm tối qua của hai người, nhưng thấy cô gái nhỏ không có gì khác thường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Ăn xong bữa sáng, hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, nhìn nhau không nói gì.
Vừa nãy đã nói không xấu hổ là do có đồ ăn nên mới không nhớ, nhưng giờ ăn xong thì lại lộ ra ngay lập tức.
ngôn tình hoàn
"Anh...."
"Em...."
Hai người đồng thanh, sau đó lại dừng cùng lúc, nhìn nhau, ít khi Lạc Khưu khiêm nhường nói, "Em nói đi."
Đồng Nhan hắng giọng, nở một nụ cười thật lòng thật dạ:
"Cảm ơn anh đã chiêu đãi! À thì...!thời gian cũng không còn sớm, em xin rút lui trước."
Cái gì cũng đã làm xong, giờ có phải cô có thể cầm lấy áo rồi chạy lấy người chưa nhỉ? Dù sao lát nữa cô còn muốn tham gia thi đấu hip-hop nữa đó!
Lạc Khưu nhìn cô gái nhỏ đang khách khí cười cười: "Ăn xong rồi chạy?"
"Thế....!Em giúp anh rửa chén."
Cô đứng dậy làm bộ muốn dọn dẹp nhưng lại bị anh bắt lấy tay.
Anh đang nghi ngờ là cô là ngốc thật, hay là đang cố ý nghe không hiểu?
Tất nhiên Đồng Nhan là cố tình rồi, bởi vì cô cũng không muốn làm một người phụ nữ "khóc lóc, ưu sầu nói: làm tình rồi thì anh phải phụ trách với em!" như vậy.
Cô cho rằng khi làm tình rồi cũng không nhất thiết phải bị ràng buộc với nhau, giống như thiếu đàn ông là sẽ chết ấy? Không được đâu, cuộc sống này còn có rất nhiều chuyện có thể làm, cũng đâu cần phải quay quanh người đàn ông mà mình trao lần đầu tiên cho họ đâu chứ!
Chưa kể, cô cũng chưa từng cảm thấy là mình dâng lên, hôm qua rõ là cam tâm tình nguyện làm với anh, bọn họ là thỏa mãn lẫn nhau, cùng nhau hưởng thụ, cô thừa nhận rằng mình thích anh, mà có thể làm với người mình thích là cô đủ thấy mỹ mãn rồi.
Đây là suy nghĩ trong lòng cô, tất nhiên Lạc Khưu sẽ không biết được, nhưng khuôn mặt cô lại biến đổi thất thường, vô tình lại khiến Lạc Khưu có hơi khẩn trương.
Cô suy nghĩ rất lâu, mà anh cũng chờ đợi rất lâu.
Cuối cùng, nhịp sống lại quay trở lại bằng một tiếng hô.
Anh dắt tay cô, "Đi thôi."
Cô tò mò nhìn anh, không hiểu cho lắm.
"Dẫn em đi lấy quần áo của mình."
Cô mặc để anh nắm, nhưng trái tim trong lồng ngực lại đập bình bịch không ngừng.
Đây là lần thứ hai bọn họ nắm tay nhau nhỉ....!Trước kia anh chưa từng như vậy với cô bao giờ.
Xúc cảm ấm áp, lòng bàn tay có hơi ẩm ướt đổ ra mồ hôi.
Là do nóng hay là do cô vừa khẩn trương lại vừa vui vẻ?
Anh lấy bộ đồ hôm qua cô mặc từ trong phòng cất quần áo, bên trên còn tỏa ra hương thơm của xà phòng, đây là đã được giặt qua rồi phơi khô.
Đối diện với sự kinh ngạc của cô, anh cuống quít lấy áo chùm lên đầu cô, che đi ánh mắt của cô, cũng che đi sự mất tự nhiên trên mặt mình.
"Này....!Hôm nay anh dậy mấy giờ thế? Còn giặt cả quàn áo nữa...."
Đồng Nhan chớp mắt to đến gần anh thêm một chút.
Chàng trai ho khan một cái, hỏi: "Em thích không?"
"Thích chứ!" Đồng Nhan đáp lại không có một chút do dự nào, còn không quên vuốt mông ngựa, không hề keo kiệt lời tán dương: "Sao anh lại tà như thế chứ? Bé Lạc!"
Cô còn cho rằng anh sẽ bởi vì cô được đà lấn tới mà bóp chết cô, không thì cũng sẽ bởi vì câu nói đầy tính công kích của mình mà ném cô ra khỏi nhà.
Ai mà ngờ...
Chàng trai nào đó lại cười, giống như pháo hoa nở rộ trên trời cao, rơi xuống chính là ánh sao, như hàng ngàn ngôi sao nhỏ vậy....
Anh nói: "Thích thì tốt."
"A? Điện thoại của em---" Cô lấy lại tinh thần, hèn chi cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì.
Từ tối qua giờ cô đã không thấy điện thoại của mình rồi.
"Cầm đi." Thế mà Lạc Khưu lại móc ra chiếc điện thoại của cô từ trong túi quần đưa cho cô.
"Giang Dục gọi đến ba lần, Tô Khả Khả gọi đến sáu lần."
Anh nhìn cô, "Từ sáu giờ sáng đến bảy giờ rưỡi."
Đồng Nhan nghe được cỗ oán niệm từ trong câu nói của anh, khiến cô không biết trả lời làm sao nên chỉ có thể nắm lấy tay anh, cọ xát ngón tay vào lòng bàn tay của anh.
Nhưng anh dường như lại không muốn kết thúc đề tài này, lời nói không làm cho kinh lòng người thì tới chết cũng không ngừng trào phúng*:
*Đỗ Phủ có câu: "语不惊人死不休" (ngữ bất kinh nhân, tử bất hưu) tức "lời không làm kinh lòng người tới chết không yên", câu trên là dùng câu này, nhưng cho hợp với ngữ cảnh mình có biến tấu một chút.
"Các người hẹn nhau thật sớm."
"Ha...!Ha ha...." Cô cười ngượng.
"Em không về?" Anh có lòng tốt nhắc nhở.
Anh nhìn em, sao em có thể về?
"Không không, không quay về."
"Không có phép tắt."
Một ngụm máu già.
Anh xoa bóp lấy tay cô, đưa cô đến một căn phòng khác, thần thần bí bí, "Dẫn em đi đến một nơi."
Đi được một nửa, anh đột nhiên dừng lại, nói: "Cuối cùng mật khẩu điện thoại của em là gì?" Cũng không phải là anh muốn nhìn lén điện thoại của cô gái nhỏ, chỉ là muốn thử có phải cái anh nghĩ hay không, nhưng không nghĩ đến..."Vậy mà không phải là ngày sinh của anh?"
Đồng Nhan líu lưỡi, anh lấy tự tin này từ đâu vậy?
Lạc Khưu chỉ nghĩ, mở được điện thoại thì sẽ tốt bụng giúp cô nghe máy, chẳng hạn như nói cho Giang Dục nghe là "Nhan Nhan còn ngủ, đợi lát nữa em ấy sẽ gọi lại cho cậu".
Mặt Đồng Nhan không đỏ, tim cũng không đập mà ba hoa: "Ngày sinh của anh quá dễ nhớ, ừm...!rất dễ bị mở!"
Lạc Khưu nhìn thẳng vào vấn đề của cô, hình như cũng không sai, "Cũng đúng, anh sinh ngày 01/06 có hơi dễ nhớ, chưa kể toàn thế giới này đều biết em thích anh."
Móa! Trời ơi, lại cả thế giới đều biết lận à?
"Anh sinh ngày 1 tháng 6?"
Lạc Khưu nheo mắt, hoài nghi.
"Chuyện này sao em có thể không biết!" Cô ngượng ngùng cười.
Lạc Khưu cứ cảm thấy nhìn cô thế nào cũng không thấy nhìn đủ, ngày thường ngạo mạn như thế, mà bây giờ sao lại có nhiều biểu cảm đến như vậy chứ?
Cho nến, cô mà nếu biết, anh có thể mong chờ điều đó hay không....
Lạc Khưu đưa cô đến trước cửa một căn phòng, đẩy cửa ra, hiện ra trước mắt là màu tím kiều diễm, đâu đâu cũng thấy những chiếc gương sáng bóng, trần nhà lẫn dưới sàn đều là màu tím, ngay cả những thiết bị như loa, hay những lan can để tập nhảy đều được bao phủ sắc tím.
Xin quỳ lại trước kẻ cuồng màu tím này! Nhưng nói gì thì nói, căn phòng tập nhảy này được trang trí cũng thật đẹp! Còn rộng hơn cả căn phòng nhảy ở nhà cô! Vừa bước vào, là đã muốn xoay vòng mấy vòng ở bên trong rồi!
Anh nhìn thấy trên khuôn mặt cô hiện ra sự vui mừng, nghĩ rằng cô gái nhỏ sẽ có thể nhìn thấy anh tập nhảy mỗi ngày trong đây nên mới kích động như vậy?
"Thế nào?" Anh hỏi.
Đồng Nhan liên tục gật đầu, "Không thể không khen!"
Anh từ phía sau lưng cô bước vào, thấy được dáng vẻ đầy sức sống khoa tay múa chân của cô mà không nhịn được ôm lấy cô từ phía sau.
Cái cằm cọ trên đỉnh đầu cô, có hơi xù, có hơi ngứa, "Nhan Nhan, em biết mong muốn của anh không?"
"Hả?"
Đồng Nhan vẫn còn dán mắt lên cái loa trong phòng này, muốn hỏi anh cái này có phải kiểu mới nhất hay không? Có thể chọn đuọc màu sao?
Nhưng lại vì cơn đau từ tai truyền đến khiến cho thân thể run nhẹ một cái.
"Anh muốn ở đây thao em đến khi em khóc."
Đầu lưỡi anh trêu đùa liếm lên vành tai nhỏ của cô, khiến cho cô run rẩy, anh híp mắt truy hỏi: "Em có muốn hay không?"
"A"
Đồng Nhan cười một tiếng, một giây sau, chân đang mang dép lê lớn đạp lên chân trần của anh, "Nghĩ cái đầu quỷ nhà anh! Dâm dục! Không biết xấu hổ!"
"Chậc" Lạc Khưu dùng vẻ mặt "em không thành thật" mà chế giễu cô.
Nhìn thấy thời gian cũng không còn nhiều nữa, anh không có ý định trêu cô tiếp, nói vớ cô, "Lát nữa anh sẽ tiếp tục đi thi hp-hop...!ừm, em có thể ở đây chờ anh không? Ý anh là...!chúc mừng anh tăng cấp ấy?"
Nghe giọng điệu nghiêm túc của anh, bên trong còn mang theo sự chờ mong nào đó, Đồng Nhan cũng nhìn thẳng vào mắt anh.
Bạn đang đọc bộ truyện Chỉ Cần Anh Ấy Nói Thích Tôi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chỉ Cần Anh Ấy Nói Thích Tôi, truyện Chỉ Cần Anh Ấy Nói Thích Tôi , đọc truyện Chỉ Cần Anh Ấy Nói Thích Tôi full , Chỉ Cần Anh Ấy Nói Thích Tôi full , Chỉ Cần Anh Ấy Nói Thích Tôi chương mới