Lúc này nhìn thấy Dương Thanh nhìn mình, hắn sợ đến bạt hồn bạt vía.
"Giết cậu ta!"
Dương Thanh bỗng nói.
Đương nhiên Đinh Tam hiểu Dương Thanh đang nói với mình.
Ông ta mừng như điên, Dương Thanh bảo ông ra tay với Ninh Thành Vũ, rõ ràng đây là đường sống dành cho ông ta.
"Thằng ranh, dám xúc phạm cậu Thanh, mày chỉ có nước lấy cái chết để chuộc tội!"
Trong con ngươi Đinh Tam ngập tràn sát khí.
"Đinh Tam, mày muốn làm gì?"
Ninh Trí Viễn thấy Đinh Tam lại lấy ra một cây súng khác, sắc mặt lập tức thay đổi, quát lớn lên.
Đinh Tam cười lạnh: "Ông chủ Ninh, đã đến nước này rồi, ông vẫn còn muốn liều mạng bảo vệ cái thằng bất tài vô dụng kia nữa sao?"
"Cho dù nó có bất tài cỡ nào thì nó cũng là người của nhà họ Ninh tôi!"
Ninh Trí Viễn giận dữ nói.
"Là người của nhà họ Ninh thì sao?"
Đinh Tam dửng dưng nói, sau đó giơ tay lên, miệng súng đen ngòm nhắm thẳng vào ấn đường của Ninh Thành Vũ.
"Đừng!"
Ninh Thành Vũ sợ đến thất thần, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất.
"Anh Thanh tôi biết sai rồi, tôi không nên đập xe của anh, không nên sai khiến Phùng Nghĩa Cần đi giết anh, không nên khiêu khích anh".
"Tôi thật sự biết sai rồi, xin anh tha mạng cho tôi đi".
"Sau này tôi sẽ là một con chó bên cạnh anh, anh bảo tôi cắn người nào thì tôi sẽ cắn người đó!"
Ninh Thành Vũ vừa dập đầu vừa van xin.
Sắc mặt Ninh Trí Viễn đỏ như gà chọi, trong lúc ông ta còn đang nghĩ cách cứu Ninh Thành Vũ thì Ninh Thành Vũ đã quỳ xuống đất xin tha.
Cái vả mặt này còn đau gấp trăm lần cảnh tượng Đinh Tam quỳ xuống đất xin tha.
Người của các gia tộc khác đứng quanh đều nhìn nhà họ Ninh với ánh mắt đầy ẩn ý.
"Giết!"
Dương Thanh bỗng ra lệnh.
"Pằng!"
Đinh Tam không chút do dự nổ súng, viên đạn nóng rực trúng ngay ấn đường của Ninh Thành Vũ.
Vẻ hoảng sợ trên mặt Ninh Thành Vũ trong nháy mắt đông cứng lại, thân thể hắn ngã xuống, nằm trong vũng máu.
Hiện trường chìm vào sự im lặng chết chóc!
Tay súng thần của nhà họ Ninh vậy mà lại giết chết người của nhà họ Ninh!
"Cậu Thanh, tôi đã giết thằng ranh này theo lời dặn của cậu rồi, cậu còn muốn giết ai nữa? Tôi sẽ giúp cậu!"
Đinh Tam lấy lòng nhìn Dương Thanh nói.
Sắc mặt của đám người của nhà họ Ninh tái xanh. Đinh Tam bắn Ninh Thành Vũ chẳng khác nào vả mạnh vào mặt của bọn họ.
Dương Thanh không hề nhìn Đinh Tam, chỉ xoay người trở lại chỗ ngồi của mình, sau đó cầm ấm trà Long Tĩnh Tây Hồ thượng hạng lên.
"Róc rách", anh rót đầy một ly trà, sau đó đưa lên miệng khẽ hớp một ngụm.
"Ông chủ Phùng, Ninh Thành Vũ giết chết con trai ông, lại không muốn giải thích với ông. Tôi đã giúp ông đòi lại công bằng rồi, những chuyện còn lại tôi giao hết cho ông xử lý".
Dương Thanh hờ hững nhìn Phùng Toàn nói.
Vẻ mặt Phùng Toàn phức tạp nhìn Dương Thanh, người đã giết chết cao thủ số một của nhà họ Ninh trước mặt mọi người, bây giờ lại ra lệnh cho tay súng thần của nhà họ Ninh giết chết Ninh Thành Vũ.
Ông ta khó mà tin một chàng trai trẻ chưa đầy ba mươi tuổi này lại có thể làm được chuyện mà chẳng ai trong tỉnh Giang Bình rộng lớn này làm được.
Không chỉ trong lòng Phùng Toàn có suy nghĩ này mà những thế lực khác cũng có cùng suy nghĩ với ông ta.
Ninh Trí Viễn đứng tại chỗ, giận tím mặt, ông ta hận không thể giết chết Dương Thanh.
Nhưng ông ta biết, ngay cả cao thủ mạnh nhất nhà họ Ninh cũng đã bị giết thì còn ai trong nhà họ Ninh có thể đối phó với Dương Thanh được chứ?
Lúc này Mạnh Hồng Nghiệp cũng cảm thấy cả người bứt rứt.
Một mình Dương Thanh đã có thể xử được nhà họ Ninh, điều này có nghĩa là một mình cậu ta cũng có thể xử luôn nhà họ Mạnh, đúng không?
Lão ta lén nhìn Hoàng Chung, chỉ thấy Hoàng Chung vẫn điềm nhiên ngồi đó, chỉ là sâu trong đáy mắt lóe lên mấy phần nghiệm nghị.
Lúc này, người đàng ông đứng tuổi mờ nhạt đứng sau lưng Hoàng Chung cũng như gặp phải kẻ địch mạnh, cảnh giác nhìn chằm chằm Dương Thanh.
"Ranh con, có phải cậu quá kiêu ngạo rồi không?"
Đúng lúc này rốt cuộc Hoàng Chung cũng mở miệng, đôi mắt sắc bén kia nhìn chằm chằm Dương Thanh.
Nếu ông ta còn không ra mặt thì chắc là chuyến đến Giang Bình này phải tay không trở về rồi.
"Ông là cái thá gì? Từ khi nào chuyện của Giang Bình đến lượt người ngoài như ông xen vào?”
Dương Thanh cũng đối chọi gay gắt, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hoàng Chung nói.
.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!