Thượng Quan Hành Ngữ thở phào nhẹ nhõm, Hóa ra Cục hàng không đang điều tra chuyến bay phi pháp.
Vừa rồi anh ta còn tưởng rằng đó là máy bay chiến đấu mà Diệp Huyền Tần gọi tới, đang chuẩn bị cướp máy bay.
Thượng Quan Hành Ngữ trả lời: “Tôi là Thượng Quan Hành Ngữ người của gia tộc Thượng Quan. Gia tộc tôi có đặc quyền có thể khởi hành chuyến bay trước rồi nộp báo cáo xin phép sau”.
“Tôi sẽ lập tức nộp đơn lên Cục Hàng không xin đường bay ngay.
Máy bay chiến đấu dẫn đầu: “Mời vui lòng nộp đơn ngay lập tức. Nhắc lại, mời vui lòng nộp đơn ngay lập tức! “
Thượng Quan Hành Ngữ đã gọi cho Cục Hàng không và đem lộ tuyến bay đi đăng ký.
Diệp Huyền Tần: “Đường bay của bên kia là cất cánh từ Thủ đô và hạ cánh trên đảo Nam Cực.”
“Toàn thể nghe lệnh, hạ cánh gần đảo Nam Cực.”
“Chờ khi giải cứu được mục tiêu nhiệm vụ, sẽ ném bom đảo Nam Cực.”
Gia tộc Thượng Quan dám đụng đến Từ Lam Khiết, chính là đụng đến nghịch lân của anh.
Không khiến gia tộc Thượng Quan nổ thành đống đổ nát, bọn họ khẳng định sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước tiếp tục làm tổn thương Lam Khiết.
Có mệnh lệnh này của Diệp Huyền Tần, lúc này đội ngũ máy bay chiến đấu mới rời đi và hạ cánh gần đảo Nam Cực trước.
Diệp Huyền Tần đã gửi một tin nhắn ngắn cho Từ Lam Khiết, để cô ấy yên tâm một chút, không nóng vội.
Chờ khi máy bay hạ cánh, anh sẽ giải cứu cô.
Trái tim treo lơ lửng của Từ Lam Khiết cuối cùng cũng buông xuống.
Đồng thời quyết định, bất kể có như thế nào cũng phải hỏi Diệp Huyền Tân làm sao có thể huy động hơn năm mươi chiếc máy bay chiến đấu.
Máy bay chở khách của Thượng Quan Hành Ngữ rất nhanh đã đáp xuống sân bay chuyên dụng của gia tộc Thượng Quan ở Nam Cực.
Diệp Huyền Tề ý cười trong suốt nói: “Anh Thượng Quan, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.”
“Tôi có thể quay trở về rồi chứ.”
Thượng Quan Hành Ngữ tiện tay ném một tấm ngân bài cho Diệp Huyền Tê: “Đây là lệnh bài độc quyền của đầy tớ trong gia tộc Thượng Quan tôi.”
“Từ bây giờ trở đi, cậu đã đổi họ của mình thành họ Thượng Quan, và cậu là người hầu của đầy tớ của gia tộc Thượng Quan tôi.”
Diệp Huyền Tề kích động gần như bật khóc: “Cảm ơn anh Thượng Quan đã ban ân. Về sau tôi nhất định sẽ bảo vệ danh dự của họ Thượng Quan đến nơi đến chốn.