Chỉ trong chớp mắt mà khuôn mặt đối phương đã biến thành màu xanh lá cây, khỏe miệng còn nôn ra một lượng máu lớn, khuôn mặt vô cùng nhăn nhúm.
Không còn nghi ngờ gì nữa, gã áo vest đen này vì không muốn rơi vào tay Diệp Huyền Tần nên đã uống thuốc độc tự sát. Gã này nhất định là một cao thủ hàng đầu với khả năng cực kỳ cao.
Thứ nhất là khí chất đặc biệt trên người ông ta, đây là thứ mà chỉ có những sát thủ mới có.
Thứ hai, chỉ có những sát thủ hàng đầu mới có thể hạ quyết tâm uống thuốc độc tự sát trong thời gian vài giây như vậy, tránh phải rơi vào cảnh bị đánh đập hành hạ tàn bạo.
Diệp Huyền Tần không quan tâm quá nhiều tới gã mặc áo vest đen nữa.
Anh tới kiểm tra một lượt hai vợ chồng Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng trước.
Mọi dấu hiệu sinh lý của hai người này đều bình thường, có lẽ chỉ bị loại thuốc mê thông thường làm cho ngất đi.
Diệp Huyền Tần thi triển 13 châm Thiên La, gọi hai người dậy.
Hai người mơ màng nhìn bốn phía xung quanh, mãi một lúc sau mới hoàn hồn lại được. Cả hai đều vô cùng sợ hãi.
Lý Khả Diệu sợ hãi hơn, bà không ngừng kêu lên: "Cậu... cậu đừng làm vậy, chúng tôi. chúng tôi nhất định sẽ không nói ra.”
Diệp Huyền Tần vội vàng cúi thấp người xuống, an ủi hai người: “Bố mẹ đừng sợ.” “Sát thủ đã bị con giải quyết xong xuôi rồi, bây giờ hai người an toàn rồi.”
Hå?
Hai người lúc này mới phát hiện ra Diệp Huyền Tần.
Từ Huy Hoàng kinh ngạc nói: “Huyền Tần, sao con lại ở đây?”
Diệp Huyền Tần: “À, con tới cứu hai người. “Đúng rồi bố mẹ, vừa nãy hai người nói hai người tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện gì đó. Chuyện đó rốt cuộc là sao vậy?”
Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng bắt đầu hốt hoảng, nói lắp bắp: “Không có gì, không có gì đâu.” “Ý thức lúc đó của bố không được tỉnh táo lắm, nói linh tinh thôi.”
Vậy sao?
Diệp Huyền Tần nghi ngờ hỏi lại: “Hai người có quen biết gã sát thủ kia không?”
Hai người lắc đầu không hề do dự: "Không quen, bố mẹ chưa từng gặp bao giờ. Hai người rõ ràng đang nói dối.
Từ Lam Khiết rõ ràng nói, người đàn ông mặc áo vest đen là họ hàng xa của nhà bọn họ, gọi là chú Hồ.
Hai người này làm sao có thể không quen biết ông ta được?
Hơn nữa vừa rồi bọn họ nói “chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói ra.
Bọn họ thậm chí còn biết tên bắt cóc bắt họ nhằm mục đích gì. Nhưng vì sao lại không chịu nói cho Diệp
Huyền Tần biết?
Vẫn còn bí mật gì ẩn chứa ở đây?
Diệp Huyền Tần vẫn muốn hỏi tiếp nhưng Từ Huy Hoàng đã nói: “Huyền Tần, chúng ta mau đi thôi.”
Được thôi.
Hai người này không muốn giải thích thì anh cũng không cố hỏi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!