Lý Nhất Tiêu hai mắt tràn đầy kích động rơi lệ: “Đông y sống lại rồi, có hi vọng rồi, tổ tông phù hộ chúng ta.”
Nhậm Tiền điên cuồng nuốt nước bọt, cảm thấy hạnh phúc vỡ òa trong lòng.
May mắn thay, Diệp Huyền Tần đã đánh bại Tây y.
Bằng không, nếu George phá hoại thành công, cô sẽ là tội đồ của Đông y.
Dù sao cũng là cô ấy đã đưa George đến đây.
Trên cáng cứu thương, cha George chậm rãi mở mắt, vặn vẹo cổ, nhìn hai bên, yếu ớt nói: “Tôi … đang ở Đại Hạ?”
Diệp Huyền Tần cởi găng tay trắng bỏ vào thùng rác: “George, mang ly nước đến cho cha anh?”
George, anh ta vậy mà không hề động đậy!
Anh ta hoàn toàn hóa đá ngay tại chỗ rồi!
Ba anh tỉnh rồi!
Là được đánh thức bởi tà thuật?
Y học cổ truyền đã thực sự làm được điều mà y học phương Tây không làm được!
Không thể, tuyệt đối không có khả năng này, tà thuật làm sao có thể đánh bại Tây y!
Diệp Huyền Tần trở nên mất kiên nhẫn: “George, mang một ly nước đến cho cha cậu.”
“Cha cậu hiện tại cực kỳ yếu, ông ấy cần một cốc nước để đánh thức toàn bộ hệ thống thần kinh.”Sau đó George định thần lại nhanh chóng lấy một chai nước khoáng trên bàn.
Diệp Huyền Tần ngăn anh ta lại nói: “Bây giờ uống nước khoáng sẽ giết ông ấy đấy. Đi lấy nước sôi để nguội đi.”
“Bản thảo cương mục”ghi, nước sôi để nguội, tính ôn hòa, giúp sản sinh nước bọt làm dịu cơn khát, và tăng cường sinh lực.”
“Nước sôi để nguội? Đó là cái gì vậy?” Trên mặt George đầy vẻ lờ mờ.
Nhậm Tiền nói: “Nước sôi để nguội, là thức uống lành mạnh phổ biến nhất của Đại Hạ chúng tôi.”
Lý Nhất Tiếu vội vàng hét lên: “Để tôi, để tôi.”
Anh ta vội vã đến phòng khách, rót một cốc nước sôi để nguội.
Anh ta thực sự rất muốn tham gia vào trận kỳ tích này, dù chỉ là đi rót một cốc nước thôi cũng được.
Lý Nhất Tiếu còn đích thân cho cha George uống một cốc nước sôi để nguội.
Khuôn mặt ông dần trở nên hồng hào, có sức sống hơn, thậm chí ông còn từ từ ngồi dậy, “Tôi … tôi đây là làm sao vậy?”
George vội vàng chạy đến nói một cách đầy kích động: “Ba, ba tỉnh rồi, thật quá tuyệt vời .”
Cha của George nghi ngờ nói: “George? Con làm sao đã lớn như thế này … Chờ đã, ba hôn mê bao lâu rồi?”
Diệp Huyền Tần: “Khoảng mười năm.”
“Mười năm?” Cha George ngẩn ra một chút, sau đó theo tiếng âm thanh phát ra ngoảnh lại.
Khi phát hiện ra Diệp Huyền Tần, tim ông ấy thình thịch thình thịch nhảy loạn xạ.
Người đàn ông trẻ tuổi này có một chút quen thuộc như đã từng quen biết.
Trong tiềm thức của ông ta nảy sinh một cảm giác sợ hãi… Dường như Diệp Huyền Tần trời sinh đã có một sự áp chế đối với ông ta.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!