*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặt sẹo nói: “Mẹ kiếp, tính ra 70 triệu vẫn là giá hữu nghị đấy.
“Các người đã xúc phạm tới một người tại to mặt lớn. Nếu không nhờ chúng tôi che chở cho thì cả nhà cô đã mất mạng rồi.
“Chẳng lẽ mạng sống của các người không đáng giá đáng giá 70 triệu sao?”
Từ Lam Khiết hỏi: “Chúng tôi đã xúc phạm đến ông lớn nào?”
Mặt sẹo đáp: “Miễn bình luận.
“Tóm lại, người ta đang nhắm vào các người ở khắp mọi nơi. Thời gian này, chúng tôi là người đã giúp các người dẹp yên rắc rối
Từ Lam Khiết hít một hơi thật sâu, trầm ngâm suy nghĩ.
Cô có thể đoán được ai là người đang chĩa mũi nhọn vào cha mẹ mình.
Cô nói: “Hiện tại tôi không mang theo nhiều tiền như vậy, chỉ còn 7 triệu thôi."
“Anh hãy cho ta thời gian, để chúng tôi gom góp."
Nghèo kiết xác!
Mặt sẹo văng một câu chửi thề, cướp lấy tiền, rồi dẫn người đi. Chứng kiến cảnh này, trái tim của Diệp Huyền Tần đau như cắt. Điều kiện sống của gia đình Từ Lam Khiết tệ hơn bản thân vẫn nghĩ.
Ôi, trong ba năm ngắn ngủi vắng bóng anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tất nhiên Diệp Huyền Tần sẽ không để Mặt sẹo đi như thế.
Anh bế Quân Quân thong dong bước ra khỏi đám đông: "Dừng lại!
“Tôi đã cho phép các anh đi chưa?”
Mặt sẹo và cả nhóm kinh ngạc trong giây lát, sau đó quay lại nhìn một cách khó hiểu.
“Mày là cái thá gì, không tới lượt mày chen mồm vào.”
Diệp Huyền Tần cười khẩy: “Tôi là Diêm Vương lấy mạng các anh.”
Thấy Diệp Huyền Tần, Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu mắt tròn mắt dẹt, tim đập thình thịch.
Cả người không ngừng run rẩy. Huyền Tần, đã về rồi! Diệp Huyền Tần, người đã bỏ rơi vợ con ba năm qua, đã về rồi! Tại thời điểm này, đầu óc họ trống rỗng, lòng dạ rối bời.