*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Huyền Tần bước tới và nói: “Bố mẹ, Lam Khiết, chúng ta đi thôi!”
Nói rồi, anh đón lấy Quân Quân ôm vào trong lòng.
“Nhưng còn chỗ hoa quả này... Từ Huy Hoàng tiếc nuối nhìn đống hoa quả.
Diệp Huyến Tần ngẫm nghĩ rồi bảo: “Đem chia cho hàng xóm đi vậy!”
Được!
Từ Huy Hoàng đồng ý. Cả nhà cùng lên xe hơi. Trên xe, ai nấy đều im lặng không nói, bầu không khí có vẻ gượng gạo.
Quân Quân nhoài người trong vòng tay Diệp Huyền Tuần ngủ ngon lành.
Cuối cùng, vẫn là Diệp Huyền Tần lên tiếng trước.
“Bố mẹ, sao bố mẹ lại bầy quán bán hoa quả ở chợ thế? Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày
“Chỉ dựa vào thu nhập một ngày của tập đoàn Diệp Linh cũng đủ để bố mẹ dưỡng già rồi.”
Lý Khả Diệu thở dài: “Thôi để Lam Khiết kể với con đi vậy.”
Từ Lam Khiết nói: “Thật ra, khi anh vừa bỏ đi, Thiên Hành Quân đã cướp mất tập đoàn Diệp Linh."
“Vì kế sinh nhai nên em đành phải chạy đôn chạy đảo khắp nơi tìm công việc, nhưng không ngờ Thiên Hành Quân chặn đường em khắp mọi nơi, không có công ty nào dám nhận em.”
“Cuối cùng, Thiên Hành Quân ép em trở về tập đoàn Diệp Linh, tiếp tục quản lý công việc ở tập đoàn, nhưng mỗi tháng chỉ trả lương cho em 20 triệu.”
“Để nuôi cả nhà thì em đành phải xuống nước chấp nhận.
“20 triệu, chỉ đủ cho cả nhà sống gắng gượng, không thừa ra được đồng nào để chữa bệnh cho Quân Quân.”
“Để có tiền tiết kiệm nên bố mẹ đành phải bầy hàng bán hoa quả ở chợ.”
Khốn kiếp!
Nắm đấm của Diệp Huyền Trân kêu răng rắc.
Thiên Hành Quân làm vậy là ép nhà họ Từ vào đường cùng.
Thậm chí còn muốn Quân Quân chết vì không được chữa trị.
Mối thù này nhất định phải trả.
Diệp Huyền Tần giận dữ nói: “Bố mẹ, Lam Khiết, mọi người hãy yên tâm!