Diệp Huyền Tần: “Tồn thất mà các người gây ra cho tập đoàn Diệp Linh của tôi lên đến hàng trăm tỷ”
“Tôi chỉ muốn một tập đoàn Chân Vương, cũng không quá đáng chứ?”
Chiến thần Côn Luân do dự lột chút, nói: “Lên lầu nói chuyện một chút.” Nói xong, chiến Thần Côn Lôn đi lên lầu hai.
Diệp Huyền Tần cũng muốn đi theo.
Từ Lam Khiết nhanh chóng ngăn Diệp Huyền Tần lại: “Huyền Tần, hay là hay là bỏ đi, đừng đi theo nữa.
Giờ đây, căn cơ của Diệp Huyền Tần đã bị phế, anh chỉ là một người bình thường, nhưng chiến thần Côn Lôn là một cường giả cấp Vương.
Ông ta có thể giết Diệp Huyền Tần chỉ bằng một ngón tay.
Từ Lam Khiết lo lắng rằng chiến thần Còn Lớn sẽ tránh đám đông để giết Diệp Huyện Tân
Nhưng Diệp Huyền Tần nói với vẻ nhẹ nhõm: “Yên tâm đi
Người có thể làm tổn thương anh cho đến nay vẫn chưa được sinh ra.” Diệp Huyền Tần sải bước chạy theo.
Trần Hạ Lan nhìn chăm chăm vào anh như nhìn người chết.
Cô ta nghĩ rằng ông ta gọi Diệp Huyền Tấn lên lầu vì ông ta muốn bí mật giết anh.
Dựa vào thủ đoạn của chiến thần Côn Lôn, muốn giết Diệp Huyền Tần, hoàn toàn sẽ không để lại chút dấu tích gì!
Hai người lên lầu, chiến thần Côn Lôn nói: “Cậu biết không, mặc dù người đại diện hợp pháp của tập đoàn Chân Vương là Trần Hạ Lan, nhưng người kiểm soát thực tế lại là tôi.”
“Cậu thật sự muốn tập đoàn Chân Vương sao?” Diệp Huyền Tấn gật đầu nói: “Không sai.”
Chiến thần Côn Luận hít sâu một hơi: “Được, tôi có thể cho cậu
Hà? Diệp Huyền Tần có chút ngoài ý muốn.
Ông ta là có ý gì?
Ông ta không những không tức giận, còn thỏa mãn yêu cầu của mình.
Ông ta nhất định có điều kiện gì đó.
Diệp Huyền Tần ngập ngừng hỏi: “Ông mà có lòng tốt tặng tập đoàn Chân Vương cho tôi như này hả?”
“Điều kiện là gì? Nói ra xem.”
Chiến thần Côn Luân không vội nói ra điều kiện.
Thay vào đó, ông ta hỏi: “Tôi hỏi cậu, trong cuộc thi đấu tại quần đảo Nam Giang, cậu có lợi dụng danh nghĩa vị cường giả cấp Vương mạnh nhất của Đại Hội để ép tướng quân Maipis phải lui không?”