*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Được!” Đại đội trưởng vội vàng đi theo Chung Mục Tú.
Hai người đi tới chỗ trống không có ai. Chung Mục Tú dò hỏi: “Vừa nãy tôi tới đây làm
gì?"
Đại đội trưởng chẳng hiểu gì: “Anh, anh tới đây làm gì mà bản thân anh không biết sao?”
Chung Mục Tú: “Trả lời câu hỏi của tôi.”
Đại đội trưởng nói: "Anh mang một chiến sĩ tới, sắp xếp cậu ta vào trong lăng hoàng đế, trực tiếp canh giữ mỏ linh thạch.
Chung Mục Tú: “Ồ? Thực lực của chiến sĩ đó thế nào?”
Đại đội trưởng dở khóc dở cười: “Anh à, chính anh mang người đến mà, anh không rõ hả?”
Chung Mục Tú quát lớn: “Tôi bảo cậu trả lời câu hỏi của tôi.”
Thấy “Độc Lang” tức giận, Đại đội trưởng nghiêm túc trả lời: “Có vẻ là một cao thủ, có khả năng thực lực mạnh hơn em."
Chung Mục Tủ lạnh lùng mỉm cười. Thực lực của Đại đội trưởng không lọt nối mắt xanh của Chung Mục Tử.
Thực lực của chiến sĩ mà Độc Lang đưa đến chỉ có thể so với Đại đội trưởng.
Chung Mục Tú cũng coi thường y như thế.
Ông ta gật đầu: "Ừ, rất tốt, trở về thôi.”
Chung Mục Tú đi phía trước, Đại đội trưởng
theo sau, đi vòng trở lại.
Đại đội trưởng nghi ngờ, đi tới nửa đường, trong đầu anh ta xuất hiện một ý nghĩ vô cùng to gan, khủng bố.
Anh ta quan sát dáng vẻ đi đường của Độc Lang một lúc, phát hiện có phần không giống với lúc trước.
Lúc trước, mỗi bước đi của Độc Lang đều mạnh mẽ ngang ngược, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nhưng hôm nay bước đi của Độc Lang lại có phần hơi nho nhã lịch sự.
Lại nghĩ đến mấy câu hỏi kỳ quái của Độc Lang ban nãy.
Đại đội trưởng nhận ra, có thể Độc Lang trước mặt là giả.
Anh ta không hoảng loạn, hít thật sâu một hơi, quyết tâm giữ vững tinh thần.
Rất nhanh sau đó, anh ta nghĩ ra một cách thăm dò Độc Lang.
Anh ta móc một bao Hoàng Kim Long ra, cười nói: “Anh, em vừa lấy được ít Hoàng Kim Long anh thích hút nhất.”