*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Nhưng chỉ không bao lâu sau, Tứ đại môn phiệt ẩn thế đã không còn nữa.
Môn phiệt Chung Thị hôm nay, cũng chỉ còn sót lại là một cái vỏ rỗng.
Chỉ có vài người ít ỏi vẫn còn nán lại để trấn thủ nơi này, trong trong lành nhưng lại vô cùng yên tĩnh, vắng lặng.
Ông Sở hỏi dò: “Thần Soái, xin cho hỏi tứ đại môn phiệt ẩn thế bây giờ đang ở nơi nào?”
Diệp Huyền Tần nhìn về phía ông Sở: “Sao, ông có hứng thú với bọn họ à?”
Cho đến tận bây giờ, hình ảnh ông Sở lén lén lút lút đi vào phòng trà của nhà họ Chung, lại lén lén lút lút khiêng một bao tải to toàn trà quý ở trong đó ra vẫn còn hiện lên rõ mồn một ở trước mắt. Ông Sở vô cùng xấu hổ: “Không có không có, tôi... tôi chỉ lo lắng những kẻ bất tài này sẽ không thể giữ được bảo bối cho nhà họ Chung mà thôi.”
“Nếu Thần Soái không ngại, tôi có thể tự nguyện ở lại đây, giúp Đại Hạ canh giữ báu vật quốc gia”
Diệp Huyền Tần làm sao có thể không hiểu được ý của ông Sở, anh ta chỉ cảm thấy buồn cười: “Chuyện này không cần ông quan tâm."
“Sau lưng tôi đã có chiến thần Côn Luân, đủ để bảo vệ bảo vật rồi.”
Ông Sở vẻ mặt ảo não, hung dữ trừng mắt nhìn Bất Chí: “Hừ, bảo cậu khiêng túi bảo vật đi thì cậu không nghe.”
“Bây giờ hối hận chưa”
Mọi người nghe vậy thì cười ầm lên, Hai cái người này đúng là như trẻ con.
Bọn họ không tiếp tục bán lại ở đây lâu nữa, tiếp tục lên đường hướng về phía Nam.
Khi đi đến một thung lũng, Diệp Huyền Tần bỗng nhiên dừng lại, khẽ nói: “Dừng lại, có động tĩnh”
Mọi người ngay lập tức dừng bước, dè dặt hỏi: “Thần Soái, có chuyện gì vậy?”