Hạ Mộng nói: “Trên hóa đơn ghi rõ anh đã mua nhẫn kim cương trị giá tận tới ba tỷ rưỡi, đó là của anh phải không, Chu Việt.”
Ba tỷ rưỡi!
Cả hiện trường vang lên một giọng nói rét lạnh!
Điều này đúng thật là do Chu Việt mất não thật rồi, đem tận tiền tỷ đi mua nhẫn kim cương.
Chu Việt vội vàng cười khanh khách nói: “Không sai, đó chính là hóa đơn của tôi.”
“Tôi định không muốn nói ra giá của nó, nhưng không ngờ tờ hóa đơn lại bán đứng tôi rồi.”
Tuyết Hoa cảm động suýt khóc: “Anh Việt, anh đối xử với em tốt quá, cám ơn anh.”
Chu Việt cười nói: “Rồi, rồi.”
Hạ Mộng lại bỗng nhiên thốt ra: “Haizzz, chờ chút, tôi nhìn lầm, đây không phải là ba tỷ rưỡi, chỉ là ba triệu rưỡi thôi.”
“Tôi nhìn lộn con số giá tiền rồi.”
Ba triệu rưỡi thôi sao?
Mọi người nghi hoặc nhìn Chu Việt.
Chu Việt sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh: “Không phải, đây không phải hóa đơn của tôi? Rõ ràng tôi mất tận mười triệu….”
Nói đến đây anh ta mới ý thức được mình lỡ miệng, vội vàng bịt miệng lại!
Vãi chưởng!
Tuyết Hoa với dì cả tức phát điên!
Chính miệng Chu Việt thừa nhận nhẫn kim cương trị giá mười triệu chỉ là hàng giả.
Đây chính là coi hai người họ như kẻ đần độn mà lừa mà!
“Anh đi chết đi!” Tuyết Hoa giận dữ hét vào mặt anh ta.
Chu Việt lúng túng, xấu hổ vô cùng, hận không tìm một cái lỗ để chui xuống.
Trên gương mặt Hạ Mộng lộ vẻ cười gian xảo.
Trên thực tế, hóa đơn này là giả.
Cô chỉ vừa mới nghe được đám người Chu Việt này vừa tranh nhau sỉ nhục Diệp Huyền Tần, cho nên lấy tờ hóa đơn giả này bêu xấu họ thay cho Diệp Huyền Tần.
Hạ Mộng nói: “Ngài Diệp Huyền Tần, cô Từ Lam Khiết, vậy thì tôi không quấy rầy bữa cơm của hai người nữa.”
“Tôi đi trước đây, có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi.”
Diệp Huyền Tần gật đầu.
Đi đến cửa, Hạ Mộng lại đột nhiên nói: “Chu Việt, anh có cần phòng thấp hơn phòng VIP nữa không? Không cần nói, tôi sẽ trả lại cho anh.”
Tuyết Hoa chợt nhớ đến điều gì đó, vội hỏi: “Quản lý Hạ Mộng, phòng VIP cấp cao này là do ai đặt vậy?”
Hạ Mộng nói: “Đương nhiên là ngài Diệp Huyền Tần đặt rồi, làm sao thế?”