*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Lão Lục, ông thật sự muốn chém tận giết tuyệt sao”
“Nếu ông có thể tha cho anh ta một con đường sống, quãng đời còn lại tôi nguyện vì ông làm trâu làm ngựa…”
Thái độ của Lão Lục rất dứt khoát, cắt ngang lời nói của Tổng Thanh Nhàn: “Câm miệng, cô không có tư cách cò kè mặc cả với tôi!”
“Người đầu, kéo cô ta vào đại lao, trông giữ nghiêm ngặt.”
“Chờ tôi bắt được tên họ Diệp kia sẽ nghiêm khắc trừng trị đôi uyên ương số khổ này!”
Đúng!
Hai thuộc hạ của Lão Lục đi lên, chuẩn bị áp giải Tống Thanh Nhàn vào đại lao.
Ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, đột nhiên Tổng Thanh Nhàn chịu đựng sự đau nhức toàn thân, nhảy đến bên cạnh Lão Lục.
Một tay cô ta siết cổ Lão Lục, tay kia rút ra một cái kéo thuận thế đặt lên trái tim Lão Lục.“Đừng lộn xộn, nếu không tôi giết ông ta!”
Xôn xao!
Đám người “ồ” lên, hỏng rồi.
Điên rồi điên rồi điên rồi.
Người phụ nữ tay trói gà không chặt này lại dám một mình trà trộn vào xã hội đen.
Lại còn dám uy hiếp Lão Lục!
Cô ta là ăn gan hùm mật gấu, chán sống rồi đi.
Võ sĩ ở đó phản ứng đầu tiên, xông lên định cứu Lão Lục.
Tống Thanh Nhàn lại quát lên: “Đứng lại hết cho tôi!”
Ai dám tiến lên một bước, tôi sẽ thật sự đâm chết Lão Lục. “Đừng nói là tôi không cảnh cáo các người. Tôi chỉ là một sinh mệnh nhỏ nhoi, rẻ mạt như con kiến.
Có thể kéo Lão Lục làm đệm lưng, chết cũng đáng.” Trong mắt bọn họ, Tổng Thanh Nhàn chỉ là một Mọi người mặt đối mặt, do dự. con kiến.
Bọn họ sao có thể để một con kiến uy hiếp chứ? Tay Tổng Thanh Nhàn đột nhiên dùng sức, đâm thủng quần áo của Lão Lục. “Lão Lục, mau bảo bọn họ lui lại, tất cả đều lui lại.”
“Nếu không hôm nay chúng ta cùng chết.
Lão Lục tức giận thổi rầu trừng mắt, gần như mất lý trí.Bị một người phụ nữ nghèo hèn uy hiếp, mặt mũi của ông ta đều mất hết.
Nhưng mà, uy hiếp của cái chết vẫn khiến ông ta duy trì tỉnh táo.