Tuy rằng Hắc Long còn chưa có chết, có điều cũng chỉ còn lại một hơi thôi.
Khi Bạo Long nhìn thấy tình trạng bi thảm của Hắc Long, không nhịn được tâm trạng căng thẳng.
Anh ta không thể chờ đợi được nữa hỏi: “Hắc Long, đối phương có mấy người mà đánh cậu thành như vậy?”
Hắc Long thoi thóp: “Một người, một chiêu!”
“Cái gì!“ Bạo Long hít vào một ngụm khí lạnh.
Anh ta hiểu rõ thực lực của Hắc Long, so với anh ta không kém bao nhiêu.
Nhưng mà đối phương chỉ có một người mà lại dùng một chiêu đã phế đi Hắc Long, vậy thực lực của đối phương đến tột cùng là khủng bố đến như thế nào chứ!
Hắc Long nhỏ giọng nói: “Anh, chúng ta… làm sao bây giờ?”
Bạo Long đốt một điếu thuốc, nhăn trán nhíu mày.
Một lúc lâu sau, anh ta mới thở dài nói: “Thù này, nhất định phải báo, có điều không phải hiện tại.”
“Ít nhất, sau khi đã tìm hiểu rõ thực lực chân thật của đối phương.”
Hắc Long cũng vội vàng gật đầu, anh ta cũng không dám đụng Diệp Huyền Tần nữa rồi.
Quá mẹ kiếp đáng sợ!
Đêm đó, Hồ Thanh Sơn lấy điện thoại gọi cho Trần Tiến Hà.
“Tiến Hà, tình huống bên kia của Bạo Long như thế nào rồi?”
Trần Tiến Hà: “Bạo Long trận đầu chiến bại, thất bại thảm hại.”
“Vừa nãy em gọi điện thoại cho anh ta để thăm dò ý tứ, anh ta nói tạm thời không có dự định đánh trả.”
Hồ Thanh Sơn hừ lạnh nói: “Hừ, cái tên này là do không chịu cố hết sức nên làm không ra gì.”
“Xem ra, chúng ta phải cho anh ta thêm một mồi lửa rồi.”
Trần Tiến Hà hỏi: “Thầy Sơn, chúng ta nên làm cái gì để thêm mồi lửa này?”
Hồ Thanh Sơn cười nói: “Theo tôi được biết, cột chống sản nghiệp của Bạo Long chính là công ty bảo vệ của anh ta.”
“Nếu như, công ty bảo vệ của anh ta bị đốt đi thì anh ta sẽ hoài nghi là ai làm?”
Trần Tiến Hà vội nói: “Nhất định sẽ nghi ngờ Diệp Huyền Tần làm.”
Hồ Thanh Sơn gật đầu: “Đúng vậy, đại bản doanh bị đối thủ đốt, tin tưởng rằng anh ta sẽ được ăn cả ngã về không.”