“Lam Khiết, Lam Khiết, chúng ta là chị em tốt, cô phải giúp tôi. Tôi van lạy cô, tôi sai rồi, cô tha mạng cho tôi đi.”
Tiếng gầm của Lý Ngọc Vân đã đánh thức Từ Lam Khiết.
Cô nhìn Lý Ngọc Vân đôi mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi:
“Lý Ngọc Vân, tôi xem cô là bạn thân không ngờ cô lại đối với tôi… Quên đi, tôi không có chị em như cô. Lần này tôi tha cho cô một lần. Từ nay chúng ta không ai nợ ai, nước sông không phạm nước giếng.”
Lý Ngọc Vân thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, cuối cùng cô ta cũng giữ được mạng!
Nhưng trái tim của Từ Lam Khiết lại vô cùng hỗn tạp. Bị bạn thân phản bội, cảm giác này khó mà diễn tả được.
Diệp Huyền Tần nhẹ nhàng lau đi vết nước mắt trên khóe mi cô, sau đó nhìn Trịnh Hà: “Trịnh Hà, bây giờ là lúc tao tính toán với mày.”
Trịnh Hà sửng sốt, bị dọa sợ nói: “Diệp Huyền Tần, tao thừa nhận tao đã đánh giá thấp mày. Tuy nhiên, ngay cả khi mày biết Thẩm Hải và Sở Trương mày khi đứng trước nhà họ Trịnh của tao vẫn không là gì.”
“Hiện tại mày thả tao ra, nhà họ Trịnh sẽ không tìm mày gây phiền toái. Nếu không nhà họ Trịnh vừa ra tay, mày sẽ tan xương nát thịt.”
Diệp Huyền Tần cười nhẹ:
“Không biết là ai cho mày dũng khí nói ra lời này.”
Nói xong, anh cầm lấy một chai rượu trên bàn và đập nó vào chân trái của Trịnh Hà.
Tiếng xương gãy, kèm theo tiếng chai rượu vỡ vang vọng trong đầu mọi người rất lâu.
A!
Trịnh Hà giữ chặt lấy cái chân gãy của mình và hét lên thảm thiết.
“Diệp Huyền Tần, mày.. mày chết chắc rồi. Mày dám làm tổn thương tao, nhà họ Trịnh sẽ không tha cho mày.”
Diệp Huyền Tần nhún vai:
“Mày có thủ đoạn gì thì cứ dùng. Đừng nói tao không cho mày cơ hội.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!