“Thật ra, đây là một trong những món quà sinh lễ mà anh tặng cho em Ông Triệu… chú Triệu bị bệnh tật hành hạ. Anh nhìn thấy đau lòng, anh có người họ hàng làm lãnh đạo trong bệnh viện thành phố. Sáng nay anh đã nhắc qua bệnh tình của chú Triệu, không ngờ hiện tại đã cử bác sĩ qua.” – Triệu Long một mình nhận hết công lao.
Nhã Mẫn trầm ngâm suy nghĩ, chuyện Triệu Long quen biết người trong bệnh viên cô cũng hiểu rõ.
“Vậy ông có thể nói bọn họ xem bệnh cho cha tôi không?”
“Tất nhiên đang xem bệnh đó thôi, chuyện hôn sự thì sao?”
“Tôi đồng ý.” – Nhã Mẫn nghiến răng, cô không thể từ chối Triệu Long, anh ta có thể cứu bố cô, cứu em trai cô, còn giúp đỡ được Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần đứng một bên tức đến nổi gân trán, không ngờ cái tên này còn mặt dày đến mức giành hết công lao.
“Chị, không được đồng ý với anh ta, anh ta không xứng.”
“Huyền Tần, mặc kệ những cái khác đi, riêng chuyện tìm bác sĩ là quá đủ rồi. Mấy hôm trước chị đi bệnh viện, hẹn mãi vẫn không thể gặp được trưởng khoa.”
Diệp Huyền Tần không ngờ chỉ với một chút này đã có thể khiến Nhã Mẫn cảm động.
“Triệu Long, anh còn thứ gì chuẩn cho chị tôi không?”
“Không.”
“Nhưng tôi thì còn đó.”
Anh đưa tay chỉ về những ngọn núi trập trùng quanh làng, nói: