Trong nhà, bà ngoại đang ngồi ngủ gật trên ghế, còn Uyển Nhi thì đang mở to mắt xem TV.
Dù đang ngủ nhưng bà ngoại vẫn nắm tay Uyển Nhi, sợ cô bé chạy lung tung.
Nhìn thấy gia đình Từ Lam Khiết đã về, đôi mắt Uyển Nhi chợt sáng bừng lên, rón rén rút tay ra khỏi tay bà ngoại, tung tăng chạy đến bên cạnh Từ Lam Khiết, vươn đôi tay mũm mĩm ra.
“Chị gái mẹ nuôi ôm con đi.”
Từ Lam Khiết chiều theo, ôm cô bé vào trong lòng, xoa xoa gương mặt nhỏ bé của Uyển Nhi: “Uyển Nhi ở nhà có ngoan không nào.”
Uyển Nhi giơ tay lên để trên môi, ra dấu im lặng: “Suỵt, nói nhỏ thôi, bà ngoại ngủ rồi đó.”
Từ Lam Khiết nhỏ giọng khen: “Uyển Nhi ngoan quá.”
Uyển Nhi đáp: “Uyển Nhi ngoan lắm luôn, bà ngoại nói là nếu con ngoan sẽ làm bánh bông lan cho con ăn đó…”
Nói đến đây, dường như chợt nhớ ra điều gì, cô bé nhanh nhẹn chạy ra khỏi vòng tay của Từ Lam Khiết, chạy vào phòng ngủ.
Cả nhà Từ Lam Khiết nhìn nhau, không hiểu gì, không biết Uyển Nhi định làm gì.
Chẳng bao lâu sau, Uyển Nhi lại chạy ra khỏi phòng ngủ, tay ôm một hộp quà.
Cô bé giơ hộp quà lên: “Ông ơi, bà ơi, bố mẹ ơi, đây là quà của Uyển Nhi tặng mọi người.”
Lý Khả Diệu cười dịu dàng: “Uyển Nhi nhà ta càng ngày càng hiểu chuyện, đã biết tặng quà cho ông bà rồi đó.”
“Mau mở ra đi, xem Uyển Nhi tặng chúng ta thứ gì nào.”
Từ Lam Khiết nhanh chóng mở hộp quà ra.
Bên trong là bốn chiếc bánh bông lan được xếp gọn gàng ngay ngắn.
Nhưng hình như chúng đã được để trong hộp được một khoảng thời gian rồi, có hai chiếc đã bị mốc.
Còn hai miếng còn lại thì có vẻ còn mới.
Tay Từ Lam Khiết hơi run run, khóe mắt hồng hồng: “Uyển Nhi lấy bánh ở đâu ra vậy?”
Uyển Nhi tự hào khoe: “Là do Uyển Nhi ngoan nên bà làm cho Uyển Nhi ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!