Diệp Huyền Tần thờ ơ nói: “Anh là ai? Tôi không biết anh.”
Hoàng Chính khóc rống lên: “Sếp, tên họ Lưu kia đã điều tra ra rõ ràng là anh chỉ thị cho tôi hãm hại cô giáo Lý Xuân Hồng.”
“Bằng chứng của anh ta vô cùng xác thực, chúng tôi có ngụy biện cũng vô ích.”
“Bên trên tôi có mẹ già, bên dưới có trẻ nhỏ cần tôi chăm sóc, anh nhất định phải cứu tôi…”
Hừ!
Đầu óc của Hạ Mộng và Lý Hồng Anh như bị nổ tung.
Chính Diệp Huyền Tần đã tố cáo Lý Hồng Anh nhận hối lộ của sinh viên!
Anh…lòng dạ anh thật tàn nhẫn!
Tuy nhiên, trong lòng Hạ Mộng có chút nghi ngờ, dựa vào sự hiểu biết của cô về Diệp Huyền Tần, cô cảm thấy khó có khả năng anh ấy làm ra chuyện như vậy.
Cô nuốt xuống một ngụm nước bọt, thận trọng hỏi: “Huyền Tần, chuyện này…rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Có phải cậu đã hãm hại mẹ tớ không?”
Diệp Huyền Tần: “Tớ còn không biết người này, anh ta đang hãm hại tớ.”
“Mẹ nó.” Lưu Béo chửi rủa: “Anh nói thế rõ ràng là đang lừa gạt người khác.
“Hiện tại sự thật ở ngay trước mắt mà anh còn ngụy biện. Bây giờ còn không mau nhận lỗi rồi quỳ xuống xin lỗi, thế thì tôi sẽ suy nghĩ không gọi cảnh sát tới bắt anh.”
Diệp Huyền Tần: “Ha ha, Lưu Béo, đây là tất cả những gì anh có thể làm sao?”
“Thành thật mà nói, tôi cảm thấy rất thất vọng.”
Hai mắt Lý Hồng Anh đỏ hoe, nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần.
Bà không ngờ rằng Diệp Huyền Tần lại độc ác như vậy, cậu ta gần như đã hủy hoại phần đời còn lại của bà.
Trước đây bà đã nghĩ đến chuyện gả con gái cho cậu ta…
Thật là một trò cười.
Trước những bằng chứng hùng hồn như vậy bà chọn tin lời Lưu Béo.
Bà nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Huyền Tần, chúng ta không có thù oán gì, tại sao cậu lại hại tôi?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!