Có rất nhiều người đang tập trung trước cửa tập đoàn Diệp Linh.
Từ quần áo của họ có thể đoán được những người này đều là phóng viên truyền thông.
Có thể nói hiện tại, Từ Lam Khiết và Diệp Huyền Tần đều là những nhân vật đang làm mưa làm gió.
Cho dù là chuyện bão tuyết tháng sáu, tiền biếu ba mươi lăm ngàn tỷ, hay con ông cháu cha có bố làm trong quân đội thì đều là những chuyện có thể gây ra chấn động một vùng, thậm chí là cả Đại Hạ.
Nếu như được phỏng vấn trực tiếp hai người họ thì chắc chắn sẽ có kho tàng tư liệu quý giá để viết bài.
Có điều Từ Lam Khiết bây giờ không muốn nhận phỏng vấn, cô không cho phóng viên đi vào công ty nên họ chỉ có thể đứng ở cửa chờ.
Trùng hợp, Diệp Huyền Tần lại bắt gặp bóng dáng của Đỗ Tuyết trong nhóm người.
Cô ta cũng đến để phỏng vấn Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết.
“Đúng là xa tận chân trời gần ngay trước mắt mà.” Diệp Huyền Tần lái xe đến bãi đỗ, rồi đi về phía Đỗ Tuyết.
Khi đã đến gần, anh vỗ nhẹ vào bả cô ta: “Cô Tuyết, kĩ năng lái xe của cô thật cừ nha, bỏ lại tôi rồi.”
Đỗ Tuyết quay đầu, khi nhận ra đó là Diệp Huyền Tần, cô ta lập tức trở nên khẩn trương.
Có điều cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giữ thái độ lạnh băng như lúc trước: “Anh là ai? Tôi không quen anh.”
Quả nhiên, phụ nữ trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Diệp Huyền Tần: “…”
Diệp Huyền Tần: “Đúng là quý nhân thì hay quên ha.”
“Vừa rồi chúng ta đã thỏa thuận với nhau, tôi giúp cô lấy lại bằng lái xe, cô sẽ sắp xếp cho tôi làm tài xế cho Diệp Huyền Tần. Cô quên rồi sao?”
Đỗ Tuyết nói: “Anh nói gì tôi không hiểu, tôi chưa gặp anh bao giờ.”
“Tôi cảnh cáo anh, đừng có bám riết lấy tôi nữa, nếu không tôi sẽ la lên đó.”
Diệp Huyền Tần dở khóc dở cười: “Oke, coi như là cô giỏi, sau này mà có xảy ra chuyện gì thì đừng có mà tới cầu xin tôi giúp đỡ cho nhá.”
Anh còn cố ý cầm thẻ nhân viên quơ quơ trước mặt cô ta rồi mới xoay người rời đi.