Ông ta hỏi: “Cậu thanh niên, nói thử ý kiến của mình xem.”
Diệp Huyền Tần nói: “Thân là chủ tịch thành phố, vậy mà không phân rõ trắng đen, chức chủ tịch thành phố này ông không làm cũng nên bỏ đi.”
Nói ra, vị chủ tịch thành phố này cũng coi như là môn đệ của Diệp Huyền Tần, Diệp Huyền Tần sẽ không cần khách sáo với ông ta.
Lúc trước gia tộc nhà họ Trịnh giàu nhất thành phố Giang muốn đối phó với Diệp Huyền Tần, dùng chủ tịch thành phố Lâm Hải dọa anh.
Dưới cơn nóng giận, Diệp Huyền Tần trực tiếp để sĩ quan Trấn Huy, Độc Lang loại bỏ chủ tịch thành phố tiền nhiệm, ngược lại để cho môn đệ của anh, cũng chính là chủ tịch Hàn này làm chủ tịch đương nhiệm.
Tính ra thì cái tên chủ tịch Hàn này phải gọi Diệp Huyền Tần một tiếng sư tổ.
Đồ tử đồ tôn phạm sai lầm, Diệp Huyền Tần lại càng thêm giận.
Lời vừa nói ra khiến cho toàn trường nổ tung.
Diệp Huyền Tần vậy mà lại ngang nhiên chỉ trích chủ tịch Hàn đây không phân rõ trắng đen, phải trái.
Thân chí ám chỉ ông ta không có tư cách làm chủ tịch thành phố.
Ông trời ơi, cậu thanh niên này ăn không ít gan hùng mật gấu mới có thể nói ra mấy lời ngông cuồng như vậy.
Quả nhiên, chủ tịch Hàn có chút tức giận.
“Cậu thanh niên, tôi tự nhận bản thân cần cù chăm chỉ, chịu mệt nhọc, vì nhân dân trong thành phố Lâm Hải mà cung phụng tận tụy đến chết mới ngừng, tuy nói chưa xây dựng được thành tích to lớn nào, nhưng cũng không phải là không phân biệt được.”
“Hôm nay nếu cậu không có được bằng chứng, đừng trách tôi tố cáo cậu tội phỉ báng.”
Diệp Huyền Tần nói tiếp: “Bệnh viện này lấy lợi ích làm trên hết, coi thường tính mạng, nhân viên dưới trướng lại ngược đãi bệnh nhân, thậm chí đe dọa áp bức, nói là bệnh viện này có lòng dạ hiểm độc cũng không sai đi.”
“Bệnh viện thế này, ông không cho đóng cửa thì thôi, lại còn tới đây khám bệnh, cho bọn họ công việc quảng cáo, ông nói xem có phải ông không rõ được phải trái trắng đen không?”
Chủ tịch Hàn cau mày, nhìn về phía viện trưởng: “Cậu ta nói có đúng không?”
Viện trưởng vội nói: “Chủ tịch Hàn, ông đừng nghe anh ta nói hươu nói vượn.”
“Bệnh viện của chúng tôi hàng năm đều phối hợp điều tra, từng phương diện đều thông qua, là xí nghiệp chính quy…”
Chủ tịch Hàn liền ngắt lời: “Ông trả lời tôi, nội dung cậu ta nói có phải không?”
“Thủ tục đầy đủ, xí nghiệp chính quy hay gì đó thì khỏi phải nói đi.”
Viện trưởng do dự một chút.
Cuối cùng ông ta vẫn cắn răng: “Hoàn toàn không phải là thật.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!