Hồ Nghiễm Thắng cẩn thận cất bản hợp đồng đi, nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần: “Bây giờ anh không còn là người của dược phẩm Lỗ Khang nữa, xin hãy rời đi. Chúng tôi đang tổ chức tiệc ăn mừng, không có phần anh.”
Diệp Huyền Tần hai tay ôm ngực, cười cười không nói. Nhậm Tiền lại thấy không còn mặt mũi nào kéo Diệp Huyền Tần rời đi.
Nhưng anh lại bình tĩnh nói: “Cô chưa thể rời đi. Nếu cô rời đi, cô sẽ bỏ lỡ một màn kịch hay.”
“Bây giờ còn có màn kịch hay?”
Hồ Nghiễm Thắng cũng trợn trừng hai mắt không chút tức giận nói: “Muốn xem kịch thì đi tới nhà hát xem, ở đây không ai diễn cho mấy người.”
Trữ Tài Thần đột nhiên nói: “Em họ, hiện tại em đã là cổ đông lớn của công ty, món nợ này em nên giải quyết.”
Hồ Nghiễm Thắng cười nói: “Anh họ đừng lo lắng, em nơ anh 70 tỷ.”
“Không, cả vốn lẫn lãi là 85 tỷ.”
Sao đột nhiên tính lãi? Hồ Nghiễm Thắng cứ tưởng chỉ phải trả lại 70 tỷ mà thôi. Hồ Nghiễm Thắng suy nghĩ một chút, còn tưởng rằng có thể là Trữ Tài Thần nhìn thấy Diệp Huyền Tân ở đây, không tiện nói không cần lãi, cho nên mới bảo là 85 tỷ.
“Không sao, 85 tỷ thì 85 tỷ.”
Hồ Nghiễm Thắng nhìn nhóm nhà cung cấp và nhà phân phối và nói: “Các anh em, tôi đang vội dùng tiền. Ai xem có tiền có thể cho tôi mượn trước được không?”
Hồ Nghiễm Thắng hoàn trả hơn 70 tỷ này cho các đại lý và nhà phân phối nhưng thật ra tất cả chỉ là “tạm thời bảo quản”. Chỉ cần Hồ Nghiễm Thắng lấy được 50% cổ phần từ Diệp Huyền Tần, bọn họ sẽ hoàn trả lại.
Họ lấy điện thoại di động ra, gọi cho cấp dưới và yêu cầu họ gửi tiền.
Đại diện nhà cung cấp Ngô Dụng: “Thư ký Vương, khoản thanh toán ba tỷ mà tôi yêu cầu từ Lỗ Khang giờ hãy gửi lại cho tôi.”