Diệp Huyền Tần hít một hơi thật sâu và sải bước ra ngoài.
Nhậm Tiền lo lắng anh sẽ xung đột với bên kia, vội vàng đuổi theo nói nhỏ: “Anh Tần, chúng ta nên cố gắng đừng xung đột với bên kia. Bên kia có quyền lực rất lớn. Nếu chọc giận họ, họ có thể đóng cửa công ty chỉ bằng một lời. Về việc nhân viên bảo vệ bị đánh, chúng ta hãy cho anh ta một số tiền như một khoản trợ cấp.”
Sau đó, Nhậm Tiền nói với nhân viên bảo vệ Tiểu Trương với vẻ mặt hối lỗi: “Tiểu Trương, tôi xin lỗi vì cậu bị đánh thế này nhưng chúng tôi không thể đòi lại công bằng gì cho cậu. Nhưng đừng lo lắng, chúng tôi sẽ bồi thường tài chính cho cậu.”
“Bà chủ không cần nói vậy chỉ cần không trách tội tôi là được rồi.”
Hoàng Phúc Lâm cùng Trương Văn Lương và nhóm của bọn họ đã tìm thấy một gian hàng để ngồi xuống.
Huang Hongfa nhìn thấy Ye Wudao và lập tức hét lên: “Người phụ trách công ty là ai?”
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Ai đánh nhân viên bảo vệ của tôi?”
Hoàng phúc Lâm thờ ơ nói: “Nhân viên bảo vệ của anh có mắt như mù, ngay cả chúng tôi cũng dám ngăn cản.”
Diệp Huyền Tần nhắc lại lần nữa: “Ai đánh nhân viên bảo vệ của ta.”
Hoàng Phúc Lâm nhìn Diệp Huyền Tần một cách ngạo mạn: “Tôi là người đã đánh, tôi chính là tốt bụng thay nah dạy dỗ…”
Trước khi anh ta nói xong, Diệp Huyền Tần đột nhiên lao lên, tát vào mặt anh ta thật mạnh.
Ba!
Cơ thể của Hoàng Phúc Lâm xoay 360 độ và ngã xuống đất nặng nề, nôn ra máu.