Lạy trời lạy đất lạy bố mẹ, dựa vào cái gì mà phải quỳ người không có quan hệ máu mủ này chứ.
Mộ Quân Thiếu uy hiếp nói: “Cô có còn muốn chữa bệnh cho bố cô nữa không?
“Được, tôi quỳ” Ngô Ngọc Tâm cắn chặt môi đỏ, đang muốn quỳ xuống!
Không thể quỳ!
Một giọng nói cao vút vang vọng thật lâu trong đại sảnh.
Mọi người sợ hãi, vội vàng nhìn lại theo tiếng.
Là ai to gan lớn mật như thế, dám ồn ào gây chuyện ở đây.
Anh ta không sợ chọc giận nhà họ Mộ, nhà họ Mộ chặt anh ta thành tám khúc sao?
Người nói đương nhiên là Tân.
Ở đây cũng không có ai nhận ra anh, chỉ nghị luận ầm ï.
“Người trẻ tuổi này là ai? Không quen”
“Không giống như là họ hàng của chú rể… Hả? Hai ông bà già bên cạnh anh ta là bố mẹ của cô dâu”
“Trời ạ, không phải chứ. Bố mẹ của cô dâu trông như ăn mày thế này ư? Không phải nói gia đình cô dâu giàu có sao?”
“Ngốc lắm, đó là cậu Mộ không muốn để cho người ta biết ông ta cưới một cô gái nghèo hèn, nên mới cố ý nói dối vậy”
“Phụt, ha ha, cậu Mộ lại cưới con gái của ăn mày, làm người ta cười đến rụng răng”
“Vậy người trẻ tuổi lên tiếng này, không có gì bất ngờ thì chính là con của bọn họ, anh trai của cô dâu”
“Anh suy nghĩ nhiều rồi, anh trai của cô dâu là một tên đào binh, đã sớm chết rồi. Người trẻ tuổi kia hẳn là họ hàng của Huyền cô dâu nhà nghèo”
Phụt!
Ha ha!
Tiếng cười nhạo vang lên bên tai không dứt.
Mộ Quân Thiếu đã bị chọc giận đến phát điên rồi Vì để giấu diếm thân phận nghèo khó của Ngô Ngọc Tâm, có trời mới biết ông †a phải tốn bao nhiêu công sức.
Nhưng bây giờ, tất cả đều bị tên nhóc không biết tốt này quấy nhiều.
Vào lúc này, ông ta hận không thể ăn thịt Diệp Huyền Tân, uống máu Diệp.
Huyền Tần!
Diệp Huyền Tân đi lên sân khấu.
Bước chân của anh âm vang mạnh mẽ, vóc dáng oai phong lãm liệt, khí thế của anh lại khiến những người thành công từng thấy qua việc đời ở đây có chút ngạt thở.
Anh ta thật sự chỉ là họ hàng của cô dâu nhà nghèo sao?
Mộ Quân Thiếu cắn răng nghiến lợi nhìn Diệp Huyền Tân: “Cậu là ai?”