Ngô Nhất Trí đã chết được năm năm, bây giờ lại được phong thành liệt sĩ.
Liệt sĩ có trâu bò hay không?
Trâu bò Liệt sĩ hạng nhất thì sao, còn được cục trưởng Hàn của quân đội thủ đô tự mình đưa chứng nhận liệt sĩ hạng nhất.
Trâu bò gấp ba lần!
Thật sự không nghĩ tới, Ngô Nhất Trí đã chết rồi mà còn có thể làm cống hiến khổng lồ như vậy vì gia đình!
Đã xem nhẹ nhà họ Ngô này rồi!
Ngô Ngọc Tâm nâng giấy chứng nhận thành tích, nhìn ảnh chụp của anh trai trên giấy chứng nhận, nước mắt rơi như mưa, làm ướt cả giấy chứng nhận thành tích.
Hai ông bà bố Ngô mẹ Ngô đã khóc.
không thành tiếng từ lâu, bụm mặt ngồi xổm xuống đất, cả người run rẩy.
Năm năm.
Bọn họ bị sỉ nhục là “đào binh” ròng rã năm năm.
Cũng bị người khác thóa mạ năm năm!
Năm năm qua, bọn họ ăn không ngon ngủ không yên, vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện ra hai chứ “đào binh” đẫm máu!
Có trời im năm này bọn họ đã phải sống như thế nào!
Cuối cùng bây giờ mây tan mới thấy được ánh trắng, đã có thể xứng danh cho con trai rồi sao?
Nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Huyền Tân rơi vào trên người bà Mộ và Mộ Quân Thiếu.
Trong lòng hai người nhảy lên thình thịch, có một cảm giác bất thường.
Diệp Huyền Tân nói với cục trưởng Hàn: “Ông Hàn, Ngô Nhất Trí là liệt sĩ, vậy có phải Ngô Ngọc Tâm là người nhà liệt sĩ không?”
Cục trưởng Hàn gật đầu: “Đương nhiên”
Diệp Huyền Tân nói: “Có người ép buộc gia đình liệt sĩ quỳ xuống, không biết phải bị tội gì!”
Cái gì!
Cục trưởng Hàn giận tím mặt: “Là ai dám làm nhục gia đình liệt sĩ. Tự đứng ra đây!”
Bà Mộ biết mình không trốn thoát, đành phải chủ động đứng ra giải thích: “Cục trưởng Hàn, ông đừng nghe cậu ta nói dối”
“Thật ra tôi…”
Chát!
Không nghĩ tới cục trưởng Hàn không nói hai lời mà cho bà ta một cái bạt tai: “Lập tức xin lỗi gia đình liệt sĩ đi!”