Khang Nhất Hùng khinh thường cười lạnh: “Không có tiền”
Diệp Huyền Tân: “Không có tiền ư? Đưa Khang Vương chế thuốc cho Bách Thảo Đường coi như bồi thường đi”
Ha ha!
Mọi người cười ầm lên.
Khang Vương chế thuốc trên thị trường có giá trị tới 3 tỷ.
Chỉ bằng một câu của tên này mà đòi người ta phải dâng ra xí nghiệp 3 tỷ để thế chấp món nợ 300 tỉ.
Chúa hề này từ đâu chui ra vậy.
_ Khang Nhất Hùng tỏ vẻ không quan tâm: “Ờ, nếu ông dám nhận thì tôi sẽ đưa.”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Không có ý kiến gì thì tốt rồi. Tham Lang, nhớ cho kĩ”
Anh cầm lấy danh sách nói: “Tiền Tam Cường kinh doanh thiết bị y tế, anh dùng hợp đồng ma để lừa gạt 300 tỉ tiền cổ phần của Bách Thảo Đường. Tôi muốn anh trả lại 3 tỉ. Anh không có ý kiến gì chứ?”
Tiền Tam Cường buột miệng mắng: “Đệch, xem thường ai vậy.”
“Khang Nhất Hùng nợ nhà cậu 300 tỷ thì cậu đòi bồi thường xí nghiệp 3 tỷ. Tôi cũng thiếu của cậu 300 tỷ, dựa vào cái gì mà chỉ mình tôi trả cậu 3 tỉ?”
Diệp Huyền Tân: “Tốt lắm. Tham Lang, ghi nhớ rõ, Khang Nhất Hùng nợ 3 tỉ”
Ha hat!
Mọi người há miệng cười hết cỡ. Đây là thắng ngu chăng, không nghe ra đối phương đang mỉa mai sao?
Diệp Huyền Tân tiếp tục nhìn danh sách, đọc lên: “Gia tộc nhà họ Vương, nợ Bách Thảo Đường 100 triệu, bồi thường 1 tỷ…”
“Vương Thương Hàn làm về bảo vệ sức khỏe, anh cố ý cung cấp hàng giả cho Bách Thảo Đường, hại Bách Thảo Đường tổn thất 175 triệu, bồi thường 1 tỷ 5…”
Diệp Huyền Tân lần lượt đọc từng cái tên ghi trên danh sách.
Tóm lại, bọn họ nợ tiền của Bách Thảo Đường, Diệp Huyền Tân muốn họ trả lại gấp mười lần.
Đọc xong danh sách rồi, mọi người chế giễu: “Ra vẻ đủ chưa? Chúng tôi đi về đây, người nhà còn đang đợi cơm.”
Mọi người cười lớn rồi tính rời đi.
Diệp Huyền Tân: “Trước khi mấy người trả đủ số tiền nợ thì bất cứ ai bỏ đi sẽ rơi vào kết cục giống như ba nhà không tới kia”
Haha, ba nhà không tới sẽ có kết cục như thế nào?
Dự là nằm nhà cơm ngon rượu say đùa giỡn gái đẹp.
Vẻ mặt của Trần Hồ Đồ u ám Người anh em này của Ngô Nhất Phàm từ đâu ra mà chạy đến đây chém gió dữ vậy.
Nào ngờ, không vớt vát được chút sĩ diện nào thì thôi, lại còn tự rước lấy nhục.
Nhưng vào lúc này, chuông điện thoại của Khang Nhất Hùng vang lên.