Ông ta thở dài nói: “Hai”, đường đường là nhà họ Trương, sợ rằng sau này không có người nối dõi rồi”
Triệu Mật Tùng cũng bùi ngùi nói: “Chẳng phải nhà họ Mộ cũng như vậy hay sao.”
“Mộ Quân Thiếu là con cháu duy nhất của nhà họ Mộ cũng phải chịu khổ chôn cùng.”
Triệu Bất Độ nói: “Nhà họ Mục là còn đỡ đấy, Mộ Quân Thiếu có con riêng ở ngoài, thế cũng có thể coi là nhà họ Mộ giữ lại đời sau rồi..”
Ông ta nói với đám con cháu bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Hiện tại, dòng chính của ba nhà trong tứ đại gia tộc đều đã bị ác ma ra tay”
“Tiếp theo, có lẽ cậu ta sẽ để mắt tới mấy đứa đấy”
“Hôm nay ăn xong bữa cơm này rồi ra nước ngoài tránh trước đi, đợi đến khi nào chúng ta giải quyết xong tên ác ma ở bên kia thì mấy đứa quay về sau.”
Có một người thuộc dòng chính của nhà họ Triệu không đồng ý: “Ông nội, cái tên ác ma kia chẳng qua chỉ là một con chó ở nơi khác đến, chúng ta cần gì phải sợ anh ta chứ”
“Thằng ngu này” Triệu Bất Độ mảng: “Nói chúng mày bao nhiêu lần rồi, tuyệt đối không được khinh địch, đặc biệt là trong trường hợp chưa thăm dò được lai lịch của đối phương.”
“Trương Kình nhà họ Trương giỏi hơn chúng mày bao nhiêu lần mà ngay cả cậu ta cũng bị hại huống chỉ là đám chúng mày chứ hả!”
Người trong dòng chính của nhà họ Triệu cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.
Triệu Bất Độ ra lệnh: “Quản gia, đặt vé máy bay cho chúng nó đi.”
“Ăn bữa cơm này xong thì mọi người lên đường hết đi.”
“Rồi, ngồi xuống”
Mọi người đang định ngồi xuống thì đột nhiên cửa nổ âm.
“Khách còn chưa được ngồi sao mà chủ nhà có thể ngồi xuống ăn cơm vậy hả?”
“Đường đường là nhà họ Triệu mà lại đãi khách thế này sao?”
Người tới chính là Diệp Huyền Tân và Tham Lang.
Mọi người cùng nhìn về phía cửa Trông thấy người tới là ai, chỉ trong nháy mắt, dây thần kinh của họ đều căng cả lên Cuối cùng thì tên ác ma kia vẫn tới đây.
Triệu Bất Độ giả vờ ngu ngơ nói: ‘Cậu là ai, tới nhà họ Triệu chúng tôi làm gì, chúng tôi không chào đón cậu, mời ra ngoài cho.”
Tham Lang nổi giận nói: ‘Ông cụ này tai không tốt lắm thì phải, đã nói chúng tôi là khách, đến nhà các người để ăn cơm, không nghe rõ à”
Triệu Bất Độ thẹn quá hóa giận, bị xỉ nhục trước mặt đám con cháu thì mặt mũi của ông ta còn biết để đâu nữa.
“Bảo vệ, đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi.”
Bảo vệ đứng ở bên cửa nghe lệnh lập tức hành động, đầu tiên thì bọn họ thả hai con chó dữ trong tay ra, rồi cùng lúc đánh về phía Diệp Huyền Tân từ hai bên trái phải.