Vũ Ngọc Chi nói: “Anh mau chạy đi, anh đánh không lại bọn họ đâu.”
“Anh đừng quan tâm đến em… huhu, em không muốn liên lụy đến anh.”
Phương Ngạn phất tay sai đàn em mình chặn lại ở cửa lớn, nở nụ cười đầy hung tợn.
“Muốn chạy? Hôm nay anh chỉ có một lối thoát, đó chính là nhảy ra khỏi cửa sổ.”
Diệp Huyền Tần không để ý đến Phương Ngạn, chỉ nhẹ nhàng cướp lấy con dao từ tay Vũ Ngọc Chi, sau đó châm hai cây kim lên cổ cô, cầm máu lại.
Anh mang đến một chiếc ghế, dìu cô ngồi xuống.
“Ngọc Chi, em cứ ngồi đây xem.”
“Xem cho rõ, ngày rồng ngẩng đầu, làm loạn cả dòng sông Cửu Long.”
“Xem cho rõ, ngày hổ về rừng, máu sẽ nhuộm đỏ một góc trời.”
“Xem cho rõ, anh rể của em không nói suông.”
Vũ Ngọc Chi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn.
Người đàn ông bí ẩn này, hôm nay muốn đột phá gì sao?
Rốt cuộc, anh có thể bộc phát nên được tài năng gì?
Có thể… áp đảo được đám người Phương Ngạn hay không?
Phương Ngạn cười nhếch mép: “Thằng chết tiệt thực sự có thể giả vờ mạnh mẽ hả.”
“Các anh em, không cần nhiều lời nữa, lên cho tôi.”
“Đánh cho hắn tàn phế trước, sau đó để hắn trơ mắt ra nhìn tôi ngủ với vợ và em dâu của hắn!”
Hơn mấy chục người cường tráng, hung tợn xông về phía Diệp Huyền Tần.
Diệp Mặc nắm chặt dao gọt hoa quả trong tay, chậm rãi quay người lại, vẻ mặt bình tĩnh.
“Chỉ tiếc cái thảm len nhập khẩu này.”
Mọi người đều không hiểu
Chuyện này có liên quan gì đến tấm thảm.
Vũ Ngọc Chi sững sờ nhìn bóng lưng của Diệp Huyền Tần, trong lòng có chút hốt hoảng.
Bóng lưng này có chút quen thuộc, như thể đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi.
Đợi đến khi đối phương xông đến trước mặt, cuối cùng Diệp Huyền Tân mới ra tay.
Anh vung dao gọt hoa quả trong tay, động tác rất lưu loát, nhanh nhẹn.
Năm giây.
Bóng dáng của cây kiếm tàn sát khốc liệt chỉ xảy ra trong năm giây, sau đó Diệp Huyền Tân thu kiếm lại.
Anh, một bước cũng không di chuyển.
Nhìn các thanh niên cường tráng giống như bị hóa đá, đứng yên một chỗ, trợn mắt há mồm nhìn cánh tay phải của mình.
Tay phải của họ đều rơi xuống đất.
Máu, văng ra khắp nơi, làm bẩn cả tấm thảm len, đúng là đáng tiếc.
HẢ!
Đúng một giây sau, nhóm những thanh niên cường tráng khôi phục lại tinh thần, ngã quỵ trên mặt đất, nắm chặt cánh tay bị đứt ra, liên tục hét lên thất thanh.
Ma quỷ!
Chúng ta đụng trúng ma quỷ rồi!
Chỉ trong năm giây, hàng chục cánh tay người đã bị chặt đứt.