Đám đối với thân tượng của bọn họ như vậy, các người dám sao? “Anh nói cái gì? Bảo bọn họ cút đi sao? Anh có quyên gì chứ?”
“Bọn họ đều là tinh anh nhân tài, đuổi bọn họ ra ngoài là tổn thất lớn của Lạc Việt”
“Tôi khuyên các người nên bình tĩnh giải quyết chuyện này, nếu như các người dùng thủ đoạn cứng rắn thì đừng trách bọn tôi không đồng ý”
“Đúng, bọn tôi không đồng ý”
“Bọn tôi không đồng ý”
Đám fan hâm mộ bắt đầu náo động lên, không thể khống chế nổi.
Mười mấy nhà truyên thông quốc tê đều nhanh chóng ghi lại hiện trường, đưa những tin tức này Ta ngoài.
Đám người Cao Triệu Minh thấy vậy, cũng đều lộ ra nụ cười. Những người này dù có cứng rắn thế nào, bọn họ cũng có fan hâm mộ làm lá chẩn rồi.
Anh ta đắc ý nhìn về phía Diệp Lâm Quân: “Đúng, fan hâm mộ của chúng tôi nói không sai.
Từ chối chúng tôi là tổn thất lớn đối với Lạc Việt.
Tôi khuyên anh nên nhìn rõ tình hình, ngoan ngoãn mời bọn. tôi về Lạc Việt, mới là chuyện mà các người nên làm”
Hùng Diệu Nhu cũng phụ họa theo: “Đúng vậy. Gía trị mà chúng tôi mang đến không gì có thể so được. Tôi có mười bảy triệu fan hâm mộ, anh là thứ gì chứ? Dám bảo tôi cút đi sao?"
“Đúng vậy. Tài sản của tôi là chín nghìn tỷ, giá trị của tôi
“TT, không lớn hay sao? Anh có thể mang đến bao nhiêu tài nguyên chứ?”
“Còn không phải sao, tôi có hàng trăm nhà máy, tôi có thể cung cấp bao nhiêu công việc chứ?”
Đám người tinh anh này lần lượt lên tiếng.
Có một nói một, rất nhiều lời của bọn họ đều đúng.