Đi ra ngoài, Võ Tiêu áy náy nói: “Thật xin lỗi, tôi không bảo vệ tốt cho tổng giám đốc.” “Không sao, cô đã làm rất tốt rồi! Tiếp theo giao cho tôi là được!” Chí Khiếu Thiên và những người khác một mực chờ đợi, có điều điện thoại lại chậm chạp không vang lên.
Chí Nguyên Sinh hỏi: ‘Không đúng, sao lâu thế rồi mà tên nhóc kia không có động tĩnh gì?” Những người khác cũng nói: “Theo lý mà nói thì phải sớm gọi rồi chứ?”
Chí Khiếu Thiên cũng kinh ngạc: “Hay là do tôi làm chưa tới, không nên chỉ khiến cho cô gái kia kinh sợ, mà nên cho cô ta bị thương?” “Có thể lắm! Có lễ cậu ta cảm thấy nhà họ Chí niệm tình cậu ta là cháu ngoại nên không dám ra tay, chỉ hù dọa mà thôi!” Chí Nguyên Sinh phân tích.
Chí Khiếu Thiên hừ lạnh một tiếng: ‘Mẹ nó! Tôi đường đường là thân phận người thừa kế của nhà họ Chu phải đến mời mà nó vẫn không cho tôi mặt mũi! Thực sự cho mình là to lắm hả? Chẳng qua mày chỉ là một con chó thôi, mẹ mày cũng không phải thứ gì tốt.” “Nếu mày đã không sợ thì được rồi, tao sẽ phế đi tay chân của vợ mày, xem mày còn không chịu tới cầu xin tao nữa không!” “Người đâu, bảo bọn sát thủ ra tay đi, tôi nhất định phải thấy máu!” Chí Khiếu Thiên ra lệnh một tiếng.
Ban ngày thuê hơn mười tên sát thủ cùng nhau ra tay, xông thẳng đến chỗ Lý Từ Nhiệm.
Những sát thủ này dày đặn kinh nghiệm vô cùng, đã sớm mai phục ở chung quanh Lý Từ Nhiệm, mỗi một khoảnh khắc đều có thể xuất hiện trường hợp ra sát chiêu với Chuyện này với bọn họ đều là đao trâu mổ gà.
Rõ ràng chỉ cần trực tiếp giết là được.
Không ngò lại chỉ cần làm bị thương thôi.
Dưới bãi đậu xe ở công ty, một bóng người xuất hiện, sau một giây, người đó mở cửa xe của Lý Từ Nhiệm, lặng lẽ chưi vào..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!