Thật không nghĩ đến, Thẩm Chanh không đứng đắn như vậy, phá hủy bầu không khí này.
"Em thở không nổi cũng phải chịu cho tôi!" Thi Vực nghiêm mặt, không có ý định thối lui nửa bước.
"Đè chết tôi rồi, anh đi đâ tìm người vợ xinh đẹp như tôi đây?"
"Chỉ cần tôi muốn tìm, còn có thể không tìm được sao? Dù một ngàn, một vạn người, tôi cũng có thể tìm trở về!" Giọng nói cường ngạnh, lộ ra hơi thở nguy hiểm.
"....!"
"Nhưng, trừ em ra, tôi thấy ai cũng chướng mắt."
"...."
"Nếu tôi không muốn em, ai dám muốn em."
"Cút!"
Vừa lúc đó, điện thoại của Thi Vực đúng lúc vang lên.
Anh nhíu mày, một tay chống tủ quần áo, có chút mất kiên nhẫn lấy điện thoại từ trong túi quần ra.
Thẩm Chanh liếc nhìn điện thoại trong tay anh, chỉ cảm thấy không còn gì để nói, không biết là dãy số của ai, lại bị anh lưu thành một con số....
Cô còn nhớ, Tôn Nham hình như là 6.
Ý là heo à?
Vậy 66 thì sao? Ngu như heo?
Khụ!
Sau khi điện thoại vang lên vài tiếng, Thi Vực vẫn nhận nghe.
"Con rể tốt, bây giờ có phải vợ của con - con gái của ta đang ở cùng với con không, nếu...."
"Tút -!"
Nghe ra là giọng nói của Thẩm Trung Minh, Thẩm Chanh vốn không cho ông một cơ hội nói hết lời, trực tiếp đoạt di động từ trong tay Thi Vực, sau đó cắt đứt!
Ném điện thoại di động vào trong tủ quần áo bên cạnh, cô lạnh lùng nhìn về phía Thi Vực, không vui mở miệng: "Anh lưu một cái tên sẽ chết phải không! Không phải 6 chính là 66, đặc biệt sao, còn 666 đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!