"Thẩm Trung Minh! Con ma bài bạc, thật không đáng tin cậy!"
Vừa về tới nhà, Thẩm Chanh liền rít gào rồi.
Cha già ma bài bạc đang ngồi xổm trên mặt đất dùng vải lau chùi các loại bài của ông, đối mặt với cơn giận dữ của con gái, ông chỉ ngẩng đầu cười rực rỡ, "Con gái, động rồi!"
"Động rồi?" Thẩm Chanh tức giận đập quyển sách bên cạnh tới, "Nói chỉ số thông minh người đó thấp, cộng thêm não tê liệt dễ lừa gạt sao, hả? Con nói, cha không thể đáng tin một chút sao!"
"Thế nào, tới tay chưa?" Thẩm Trung Minh thả thứ trong tay xuống, so sánh mà nói, ông vẫn tương đối tò mò với kết quả.
"Tới tay rồi..." Thẩm Chanh ngoài mặt cười nhưng lòng không cười, "Mới là lạ!"
"Con mà cũng có lúc thất thủ?" Giống như đang nghe được chuyện cười lớn, Thẩm Trung Minh cười lên ha hả.
Thẩm Chanh hung hăng trừng mắt nhìn ông, "Ôi chao con nói, sao người như cha không thể tiến bộ một chút chứ? Đánh cuộc cá độ, cả ngày chỉ biết cá độ!"
"Cha con không cá độ, có thể bồi dưỡng con thành một kẻ lừa đảo thông minh như vậy ư?" Nói đến chuyện này, Thẩm Trung Minh giống như vẫn còn cảm thấy rất tự hào.
Thẩm Chanh lườm ông một cái, xoay người trở về phòng, đóng mạnh cửa phòng
Nhìn gương vén tay áo lên, trên cánh tay bầm tím một mảnh, là bị đàn ông kia véo ra.
Bực bội nằm dài trên giường, che phủ mình vào trong chăn.
Chuyện mà cha ma bài bạc động vào, quả nhiên không thế nào đáng tin!
Tiền không có lừa gạt được, suýt chút nữa thua thiệt chính mình vào trong rồi.
Á!
Khóa phong mình lại, mặc kệ Thẩm Trung Minh dùng dỗ dành hay là mắng, cô chính là không chịu mở cửa.
Thật sự không còn cách nào, Thẩm Trung Minh liền nghĩ đến một phương pháp.
Tự mình xuống bếp, làm vài món ăn hoàn toàn sắc không thơm vị không được.
Cầm một bình rượu ngon để lên bàn, ông bắt đầu thực hành kế hoạch lừa gạt của ông, tự uống tự nói: "Ừ, hôm nay rượu thật thơm thuần...."
Vừa dứt lời, Thẩm Chanh ném cửa đi ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như tờ giấy, giống như là lạnh lẽo đang chao phủ cô, mặt không cảm xúc gì đi lên phía trước.