Dựng thẳng cái đầu, phát ra từng đợt tiếng kêu trầm thấp.
Sau khi về đến trong thành phố, Thi Vực mang Thẩm Chanh đi ăn bữa ăn
sáng, sau đó mặc kệ ý nguyện của cô, cưỡng chế mang theo cô đi 19 thành
hoàng đế.
Thẩm Chanh không muốn đi, nhưng không lay chuyển được người đàn ông
bá đạo này, vì vậy chỉ có thể thỏa hiệp, nhưng cô vẫn không khách khí
tặng anh bốn chữ “Không biết xấu hổ”.
Tầng 19.
Thi Vực thấy văn kiện ở trước bàn làm việc, Thẩm Chanh chán đến chết
ghé vào trên sofa thoải mái, gác cằm của mình, dùng máy tính bảng xem
phim truyền hình.
Ánh mặt trời vừa vặn, xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trên người của cô, đặc biệt đẹp mắt.
Nhìn trang web lại bắn ra một chút video quảng cáo không thích hợp cho trẻ em, nội y sexy và Durex.
Thẩm Chanh nhìn sang Thi Vực đang bận rộn, nghĩ đến 'Đại lễ' lúc trước tặng cho anh, lại không nhịn được nhấn vào.
Lúc đang xem trang, lúc nào trên môi cô cũng nở nụ cười xấu xa.
Lúc nhìn thấy một kiện váy ngủ tơ tằm màu đen quyến rũ, cô nhấn mua!
”Đang xem cái gì?”
Thi Vực vừa mới thông báo công việc xong, cúi người nhốt chặt eo của cô từ phía sau.
Bộ dáng hai người rất mờ ám, khiến người ta mặt đỏ tim đập loạn xạ.
Vừa mới hiện ra trả tiền thành công, Thẩm Chanh liền tắt trang web
đi, để máy tính bảng lại trên ghế sofa, quay đầu nhìn anh, “Không có xem gì hết.”
Thi Vực khẽ ừ, sau đó tựa cằm ở trên vai của cô, dán ở bên tai cô cười nhẹ: “Chúng ta, có nên làm chút gì đó hay không?”
Thẩm Chanh cố ý giả bộ như không hiểu, “Làm cái gì?”
”Làm chuyện yêu.”
”Làm chuyện yêu là chuyện gì?”
”Chính là....” Thi Vực cố ý kéo dài âm cuối, sau đó cắn vành tai của cô, mờ ám nhấn mạnh giọng nói: “Ngủ với em.”
”Không ngủ!”
”Từ trước đến nay chuyện này đều là đàn ông quyết định, khi nào thì đến phiên một phụ nữ như em nói không, hửm?”
”Anh có bản lĩnh sao không tự mình ngủ!”
”Thẩm Chanh Tử, em có dám nói lại lần nữa không.”
“....” Anh bảo cô nói thì cô phải nói? Cô có nghe lời như vậy sao!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!