Sau đó, từ bên ngoài truyền đến giọng nói trong sáng dễ nghe: “Mới
chuyển từ nước ngoài một chai rượu đỏ cất kỹ hơn ba mươi năm về, không
biết có vinh hạnh mời Thi thiếu thưởng thức không.”
Hai người quấn quýt ở trên ghế sofa, thân thể gần như đồng thời cứng
đờ, thiêu đốt đến có thể thiêu đốt nhau, trong nháy mắt liền thối lui.
Thẩm Chanh đưa tay đẩy anh từ trên người mình ra, ngồi dậy sửa sang lại quần áo hơi rối loạn, đứng dậy bước đi.
Thi Vực một phát níu tay của cô lại, híp híp mắt, “Làm gì?”
Thẩm Chanh nghiêng đầu một chút, rộng lượng nói: “Em đi trước, không quấy rầy các người.”
”Chúng tôi?” Con ngươi lạnh chìm kia như là bị đóng băng, lạnh đến mức đáng sợ.
Cô nhìn về phía anh: “Đúng vậy, không phải có người muốn mời anh uống rượu sao, em ở lại chỗ này sẽ rất không tốt.”
Thi Vực đột nhiên bị cô làm cho tức giận, mắt chợt tối đi, dùng sức
kéo cô vào trong ngực, hai tay nắm lấy bờ vai của cô, nặng nề chống đỡ
cô lên trên tường.
Cũng may lực đạo anh cũng không lớn, không có làm cô bị thương.
”Sao, em cũng muốn bắt chước người ở vách tường đông ư?”
Thẩm Chanh ngửa cằm lên, dù cho trên lưng còn có chút đau đớn rất
nhỏ, cô cũng không có một chút ý muốn tức giậṇ, ngược lại cực kỳ bình
tĩnh.
”Thẩm Chanh Tử, rốt cuộc em có trái tim không?”
Nhìn thấy những người phụ nữ khác tiếp cận anh, cô lại có thể tuyệt không tức giận!
Người phụ nữ này, cứ không quan tâm anh như vậy sao?
”Chẳng qua chỉ là nói một câu anh cũng muốn bắt chước người vách
tường đông ư, có cần tức giận như vậy không? Còn có, sao em lại vô tâm
rồi?”
”Ít nói nhảm, nói, em có thích anh hay không.”
Thi Vực siết chặc vai của cô, nhìn thẳng mắt của cô, con ngươi âm lãnh có chút đáng sợ.
Thẩm Chanh thấy được tức giận từ trong con ngươi của anh, tức giận nồng đậm.
”Thích!”
Chữ mà cô chưa bao giờ nói ra, đột nhiên thốt ra từ trong miệng cô.