Thi Vực ôm thân thể mềm mại không buông, nhắm mắt lại ngửi hương tóc của cô, cuối cùng còn cọ cọ, lại nỉ non một tiếng: “Bà xã.”
Thẩm Chanh bị siết chặt, lông mày không kiềm được nhăn lại càng chặt.
Thi Vực ngửi mùi của cô, trong miệng tiếp tục hô, “Bà xã....”
Thẩm Chanh dùng sức đẩy anh ra, “Mau đi tắm rửa.”
Thi Vực cười khẽ một tiếng, vẫn là thả cô ra, bước chân hơi có chút không vững đi tới phòng tắm.
Tắm rửa xong, anh quấn một tấm khăn tắm đi ra từ phòng tắm, Thẩm Chanh đang ngồi ở trên giường sấy tóc.
Thi Vực đi qua, ôm lấy toàn thân cô từ phía sau, túm lấy máy sấy trong tay cô, giúp cô sấy.
Thẩm Chanh nhếch môi cười cười, dứt khoát nhắm mắt lại để hưởng thụ, nét mặt lười biếng giống như một con mèo.
Sấy sấy, động tác Thi Vực lại bắt đầu thay đổi hương vị, một tay anh vén mái tóc đen như mực của Thẩm Chanh lên, một tay lại im hơi lặng tiếng thăm dò vào trong áo choàng tắm của cô.
Thẩm Chanh khẽ thở gấp một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh cúi đầu liền muốn ngậm lấy môi của cô, bị cô hơi nghiêng đầu tránh khỏi.
Ánh mắt Thi Vực trầm xuống, tiện tay ném máy sấy tóc, duỗi tay nắm chặt vai của cô.
Thẩm Chanh không an phận vùng vẫy một chút, trong quyến rũ, cũng có ý vị lấy lui làm tiến.
Thi Vực bị cô hoàn toàn đốt lửa lên, hầu kết của anh động một cái, đáy mắt đè nén thâm trầm nóng rực.
Anh ấn cô đến trên giường lớn, trực tiếp ép người lên, hô hấp dồn dập vạch tìm tòi áo choàng tắm của cô.
Bàn tay xuyên qua mái tóc nửa ẩm ướt của cô, chế trụ cái ót của cô, nụ hôn như cuồng phong bão táp rơi xuống, gieo xuống từng mảnh ô mai.
Thẩm Chanh khẽ cắn môi dưới, mị nhãn như tơ, ánh mắt kia giống như một chiếc lông vũ êm ái gãi ở trong lòng Thi Vực, khiến anh thở dốc nặng nề.
Kiêu ngạo và tự chủ của anh ở trước mặt người ngoài, lập tức quăng mũ cởi giáp, quân lính tan rã ở trước mặt Thẩm Chanh.
Dục vọng khống chế và tham muốn chiếm hữu của anh rất nặng, như một loại theo bản năng của dã thú.
Anh đang hạ ở trên người Thẩm Chanh vô số minh chứng, dùng hành động nói cho cô biết, cô là của anh.