Lúc này Thẩm Chanh mới nghĩ đến vết thương trên người anh còn chưa khỏi, vội vàng ngẩng đầu lên.
Ai ngờ bàn tay của anh đột nhiên phủ lên nửa bên mặt của cô, dùng sức ấn cô về, thấp giọng nói một câu: “Cứ dựa vào như vậy.”
Thẩm Chanh không có lộn xộn, sợ lại làm nặng thêm thương thế của anh, chỉ hỏi anh, “Anh không đau sao?”
Thi Vực nhắm mắt lại, dùng ngón tay khớp xương rõ ràng chỉ lên vết
thương, “Nơi này đau....” Nói xong, ngón tay lại chỉ vị trí trái tim
một chút, “Nhưng nơi này thoải mái.”
Thẩm Chanh không nói thêm gì nữa, yên lặng dựa vào trên ngực anh, hơi ngửa đầu, nhìn khuôn mặt kia đẹp mắt đến cả phụ nữ cũng sẽ ghen tỵ
kia.
Anh giống như mệt mỏi, hai đầu lông mày mơ hồ nhíu chặt, toát ra vài phần uể oải.
Thẩm Chanh đưa tay, nhẹ nhàng làm giãn mi tâm nhíu chặt của anh ra,
sau đó tay trượt xuống dưới, sờ lên trên cằm râu ria của anh, cong khóe
môi lên, “Chú à.”
Thi Vực không mở mắt, càng không quản bàn tay nhỏ bé không an phận
chạy trên mặt anh, chỉ là tràn ra một chữ từ từ trong cổ họng: “Hả?”
Tay Thẩm Chanh vẫn đang lưu luyến trên cái cằm khiêu gợi kia, nụ cười trên môi không kiềm được tràn ngập càng sâu, cô lại lặp lại một câu:“Chú à.”
Cuối cùng Thi Vực duỗi tay nắm lấy tay cô, mở con ngươi sâu thẳm ra, cúi đầu nhìn cô trong ngực, “Sao, chê anh già?”
Thẩm Chanh nhẹ nhàng lắc đầu, khóe môi mang theo chút ý cười xấu xa,“Anh không già, chỉ là có chút trưởng thành, sự quyến rũ đặc biệt của
người đàn ông trưởng thành!”
Thi Vực nheo mắt, “Quyến rũ ở đâu?”
Thẩm Chanh lấy tay mở nút trên áo sơ mi của anh, cởi ba viên liền lộ ra làn da nâu rắn rỏi kia, “Như vậy quyến rũ nhất.”
Thi Vực: “....”
Bàn tay nhỏ bé của Thẩm Chanh dò vào trong áo của anh, vẽ vòng vòng ở ngực của anh, “Ông xã, anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Thi Vực khép con ngươi lại một lần nữa, lười nhác phun ra một câu: “27.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!